Thịnh Trình Việt chôn mặt sau gáy Tiêu Mộc Diên, nhẹ giọng nói.
Gương mặt Tiêu Mộc Diên ửng đỏ nhưng vẫn không có vẻ mặt dẽ coi, cô nói: "Thịnh Trình Việt anh giỏi thật đấy! Còn suy nghĩ đổi vợ."
"Hả?" Thịnh Trình Việt cau mày, vừa rồi anh có ý này à? Anh nhìn Tiêu Mộc Diên, lại thấy dáng vẻ vẫn luôn nín cười của cô, anh biết là bị cô đùa cợt. Anh bước nhanh về phía trước, nói: "Tiểu Diên Diên, em có thể đoán xem tối nay anh có bỏ qua cho em không?"
Tiêu Mộc Diên nghe vậy, đúng là cảm thấy hơi sợ.
Sau khi về đến nhà, bọn nhỏ đã tắt đèn. Tiêu Mộc Diên đột nhiên nghĩ tới, vừa rồi Thịnh Trình Việt và Tuấn Hạo với bọn họ chia làm hai đường nhỉ, phải đi tìm Quả Quả, mà bây giờ cô còn không biết rốt cuộc Quả Quả sao rồi?.
Tiêu Mộc Diên hỏi: "Quả Quả trở về chưa?"
Thịnh Trình Việt lắc đầu, anh nhìn phòng Tuấn Hạo nói: “Chưa!"
"Hai người không tìm được Quả Quả ư?" Tiêu Mộc Diên lại hỏi.
Thịnh Trình Việt vẫn lắc đầu, đúng là họ đi về phía thành nam, thậm chí đã thấy bóng người kia. Nhưng khi gần đến, Tuấn Hạo đột nhiên kéo tay anh nói: "Ba, hay là chúng ta đừng đi nữa."
Lúc ấy, Thịnh Trình Việt không thể hiểu được suy nghĩ của Tuấn Hạo, nhưng Tuấn Hạo lại nói: "Nếu cậu ấy muốn quay lại thì sẽ quay lại."
Khi đó, Thịnh Trình Việt hơi hoảng hốt, con trai anh nhỏ như vậy mà đúng là anh không có cách nào hiểu rõ tư tưởng của nó. Rốt cuộc anh và con trai về nhà.
Trong phòng Tuấn Hạo vẫn sáng đèn, cậu ta chôn mình trong chăn, ánh mắt không có tinh thần nhìn phía trước, không biết đang suy nghĩ gì.
Sau đó, Tuấn Hạo lại khôi phục cuộc sống lạnh lùng không dễ dàng tới gần người như trước kia. Nhưng mọi người cũng không khiếp sợ gì nhiều, dù sao Quả Quả không có ở đây...
Sau khi trở về phòng, Tiêu Mộc Diên đến phòng tắm trước, qua mười mấy phút, cô đã đi ra.
"Tắm xong chưa?" Thịnh Trình Việt đang ngồi ở mép giường xem tạp chí, nghe được tiếng mở cửa vẫn không ngẩng đầu nói.
Thấy không có ai đáp lại, anh rất tự nhiên ngẩng đầu nhìn Tiêu Mộc Diên đã thay quần áo ngủ đứng trước mặt anh.
Thịnh Trình Việt thấy vậy rất tự nhiên cởi áo ra, cầm lấy quần áo ngủ, đứng dậy định đi tắm nhưng phát hiện Tiêu Mộc Diên cứ đứng tại chỗ, ánh mắt phức tạp nhìn anh.
Thịnh Trình Việt hơi khó hiểu, mình có làm chuyện kỳ quái gì à? Anh nhìn tay mình, trên tay cũng chỉ cầm quần áo ngủ thôi mà.
"Em sao vậy?" Thịnh Trình Việt hỏi.
Tiêu Mộc Diên chỉ nghe những lời này đã đỏ mặt, cô nhìn Thịnh Trình Việt nói: "Anh không phải đã nói... Chuyện đó..."
"Chuyện gì?" Thịnh Trình Việt tỏ vẻ mình không hiểu nổi Tiêu Mộc Diên đang nói gì.
"Chính là chuyện đó..." Tiêu Mộc Diên cúi đầu, thẹn thùng không nói nên lời.
Trong đầu Thịnh Trình Việt hiện lên thật nhiều dấu chấm hỏi.
"Vừa nãy ở bệnh viện anh đã nói." Tiêu Mộc Diên nhắc nhở.
Thịnh Trình Việt nhớ tới mới vừa rồi ở bệnh viện mình nói rất nhiều lời, bỗng nhiên, anh nghĩ tới điều gì, nhìn dáng vẻ hồi hộp của Tiêu Mộc Diên, trong đầu cũng đoán ra.
"Vợ à, không phải em cảm thấy anh là cầm thú chứ?" Thịnh Trình Việt đột nhiên đi lại, nâng cằm Tiêu Mộc Diên.
"Hả?" Lúc này đến lượt Tiêu Mộc Diên kinh ngạc.
Thịnh Trình Việt ở hôn một cái lên môi Tiêu Mộc Diên, anh nói: "Yên tâm đi, anh sẽ nhịn không sớm gặp mặt đứa bé." Dù sao đã nhịn lâu như vậy, chưa đến lúc đứa bé này gặp mặt bọn họ nên anh vẫn nguyện ý chờ.
Thịnh Trình Việt nói xong, đi vòng qua sau lưng Tiêu Mộc Diên, ôm cô, một tay khác nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô.
Mặt Tiêu Mộc Diên vẫn đỏ, cô nhìn Thịnh Trình Việt, hỏi: "Gần đây em có tham gia cuộc họp phụ huynh của con trai, khi đó có người nói lúc cô ấy mang thai, chồng cô ấy..."
Tiêu Mộc Diên cảm thấy mình là không còn mặt mũi nói tiếp.
Có lẽ Thịnh Trình Việt đã biết cô muốn nói gì, anh nói: "Không cần để ý những người đó, chắc chắc anh sẽ không để cho thân thể em bị tổn thương."
"Nhưng anh... Anh nhịn được à?" Nói đến câu sau cùng, giọng Tiêu Mộc Diên rất nhẹ.
Lúc đầu Thịnh Trình Việt không nghe rõ, về sau cẩn thận nhớ lại, anh hỏi: “Em đang mong đợi gì à?"
Tiêu Mộc Diên lắc đầu: “Em chỉ nghe những bà vợ khác nói, nếu như một người đàn ông không muốn chạm vào mình thì có lẽ đã chán ghét mình. Anh thì sao, anh chán ghét em à?"
Thịnh Trình Việt nghe thấy lời Tiêu Mộc Diên, đột nhiên cảm thấy có một cục tức ở ngực, hết sức buồn khổ làm cho người ta không thoải mái. Cuối cùng, anh cũng chỉ có thể thở dài một hơi, anh ôm Tiêu Mộc Diên thật chặt, hung dữ cọ mặt vào cổ cô.
Tiêu Mộc Diên chợt phát hiện, từ sau khi mang thai sau, dù Thịnh Trình Việt muốn ôm cô cũng sẽ cố ý không đụng trúng bụng cô. Nếu người đàn ông như vậy vẫn chưa đủ yêu cô thì trên thế giới này chắc không có ai tình nghĩa sâu hơn anh.
"Vợ à, anh cũng là một người đàn ông bình thường, sau này em đừng làm anh tức cười như vậy, nếu không anh sợ mình sẽ làm em bị thương." Giọng nói của Thịnh Trình Việt khàn khàn, rất tự nhiên đi vào lòng người.
Khi Tiêu Mộc Diên nghe được giọng nói kia, lòng cô cảm thấy như bị thứ gì chạm vào, cô không sai khi yêu người đàn ông này.
"Cảm ơn chồng đã thông cảm." Tiêu Mộc Diên nói xong hôn lên mặt Thịnh Trình Việt, sau đó xoay người đi trên giường.
Thịnh Trình Việt nhìn thân hình uyển chuyển của Tiêu Mộc Diên, cảm giác nơi nào đó trên thân mình đã có cảm giác, xem ra mỗi ngày anh cần phải làm bạn với nước lạnh.
Sáng sớm hôm sau, Thịnh Trình Việt đã đi làm, Tiêu Mộc Diên cũng không để ý, chỉ là nhớ lại những gì Thịnh Trình Việt nói tối qua, cô vẫn cảm thấy ngọt ngào.
Sau đó, cô nhanh chóng thay quần áo, đi nấu một nồi cháo rồi đến bệnh viện thăm Lâm Linh. Khi đó, Lâm Linh đã tỉnh táo lại.
Ánh mắt Lâm Linh đờ đẫn, nhìn quanh bốn phía sau đó tầm mắt dừng lại trên người Tiêu Mộc Diên, cô ấy hỏi: "Nơi này là nơi nào? Tại sao tớ lại ở chỗ này?"
"Nơi này là bệnh viện, bởi vì cậu rơi xuống nước." Tiêu Mộc Diên đặt hộp giữ nhiệt lên tủ đầu giường, sau đó múc cháo ra, cô nói: "Trước hết cậu ăn miếng cháo đi, sai đó giải thích rõ ràng cho một chút cho tớ đi."
Mặt Lâm Linh đây vẻ khó hiểu nhìn Tiêu Mộc Diên, ngơ ngác nhận lấy cháo: “Tớ rơi xuống nước ư?" Trong giọng của cô ấy đầy vẻ không dám tin.
Hôm qua, Tiêu Mộc Diên nghe bác sĩ nói cô ấy không có ý thức muốn sống, nhưng tại sao Lâm Linh sẽ có phản ứng này?
"Đúng, cậu rơi xuống nước." Tiêu Mộc Diên ôm bụng ngồi ở mép giường: “Bác sĩ cảm thấy rất có thể cậu tự tử, Linh Linh, cậu nói cho mình, có phải là mấy người Trần Tuấn lại tìm được cậu không?"
Lâm Linh lắc đầu, cô ấy nói: "Không, tớ nhớ là lúc đó mình có chuyện gì phải đến bờ sông, nhưng bây giờ tớ không nhớ nổi tại sao lúc ấy tớ phải đi."