Thịnh Thảo An xoay đầu sang chỗ khác: “Con không làm, con đâu có sai.”
“Mày...” Thịnh Thắng dường như muốn từ trên giường ngồi dậy, ở cửa chợt xuất hiện một bóng dáng yểu điệu.
“Ở đây xảy ra chuyện gì sao?”
Đó là một người phụ nữ, mà còn là một người phụ nữ xinh đẹp.
Giờ phút này Tô Anh giống như đã hoàn toàn lột xác, toàn thân lộ ra hương vị quyến rũ.
Thấy Tô Anh đến, Thịnh Thắng lập tức khôi phục gương mặt tươi cười, ông ta nói: “Cháu đã đến rồi à.”
Tô Anh cũng cười đi tới cạnh Thịnh Thắng: “Thật xin lỗi, dạo này chuyện của công ty khá bận rộn.”
“Không sao, cháu đến là tốt rồi.” Khóe môi Thịnh Thắng mở rộng trên khuôn mặt.
Thịnh Thảo An nhìn dáng vẻ của Thịnh Thắng và Tô Anh, cứ như là một cặp đôi, cô ấy hừ một tiếng: “Hóa ra hai người đúng là một đôi.” Cô còn liếc một cái.
Thịnh Thắng nghe Thảo An nói, tâm trạng liền không tốt: “Thảo An, con lễ phép một chút.”
“Ba, con có thể hỏi ba cảm giác xấu hổ của ba đi đâu rồi không?” Cô ấy vẫn còn ngay cạnh đấy, không biết kiềm chế một chút à?
Lúc đầu, Thịnh Thắng vốn cũng rất kiềm chế, nhưng sau đó ông ta cảm thấy hình như cũng chả có gì đáng ngại, dù sao người bên cạnh đều biết Tô Anh, cũng biết quan hệ giữa bọn họ, thế nên không thèm giấu diếm nữa, chỉ cần là lúc riêng tư Tô Anh đều tùy lúc tùy chỗ ở bên cạnh ông ta.
Thịnh Thắng nghe vậy liền nhíu mày, mà Tô Anh bên cạnh lại vươn tay vuốt vuốt lông mày Thịnh Thắng, cô ta nói: “Không sao, vẫn còn là đứa trẻ ấy mà.”
“Tô Anh, cô tự nhìn lại tuổi mình xem, cô cảm thấy cô nói mấy lời này nghe lọt tai à?” Thịnh Thảo An hét.
Tô Anh xoay người lại, bình tĩnh nhìn người đối diện, nói: “Tuổi của tôi đúng là không lớn bằng chị Thảo An, nhưng tôi cũng biết cái gì gọi là kính trọng trưởng bối, dù cho tuổi của tôi và chú Thịnh chênh lệch rất nhiều, nhưng cũng không ngăn được tình cảm giữa chúng tôi đâu!”
*trưởng bối: người có vai vế lớn hơn.
Thịnh Thảo An nghe xưng hô của Tô Anh đối với cô, không hiểu sao thấy phản cảm, nhưng khi cô ấy nhìn những người bên cạnh, chẳng hạn ba hay anh gì đó của Tô Anh, lại thấy vẻ mặt, biểu cảm của mỗi người họ, giống như chuyện này rất bình thường, chẳng có gì kỳ lạ vậy.
“Được, hai người có tình cảm, tôi ở đây chính là người ngoài đúng không?” Thịnh Thảo An hỏi.
Thịnh Thảo An hơi tức giận, cô ấy nói với Thịnh Thắng trên giường bệnh: “Ba muốn làm gì thì làm.” Sau đó, cô rời đi.
Tiêu Mộc Diên nghỉ ngơi một tuần lễ trong bệnh viện, cô cảm thấy cứ nằm nghỉ thế này nữa, cô sẽ mốc meo mất.
“Chồng à, đến bao giờ em mới có thể ra viện đây!” Ngày hôm đó, Tiêu Mộc Diên lại hỏi một vấn đề như mọi ngày.
Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc khoảng ba ngày nữa, ba ngày sau chúng ta có thể cùng cục cưng nhỏ về nhà.”
Các y tá nói cục cưng nhỏ đang phát triển rất tốt, sẽ mau chóng lớn bằng những đứa trẻ đủ tháng.
“Chồng à, hình như chúng ta còn chưa đặt tên ở nhà cho cục cưng nhỏ nhỉ, anh nói xem nên đặt tên gì đây?” Tiêu Mộc Diên cảm thấy chán ơi là chán, ngồi nói chuyện một chút cũng tốt.
Thịnh Trình Việt gật đầu.
Tiêu Mộc Diên nở nụ cười một cách tự nhiên, cô nói: “Cục cưng nhỏ của chúng ta là một bé gái, em cũng có một Nguyệt Nguyệt, nếu vậy gọi bé là Chỉnh Chỉnh đi.”
Thịnh Trình Việt cảm thấy vợ mình thật sự rất tài giỏi, có điều... “Nếu cục cưng nhỏ biết em đặt tên cho nó như vậy, em cảm thấy con có vui nổi không?”
“À thì...” Lúc này Tiêu Mộc Diên mới tự hỏi, cảm thấy hình như con sẽ không vui cho lắm: “Không thì nên đặt là gì mới được đây?”
“Vậy thì gọi là Mai Mai đi.” Ở cửa đột nhiên xuất hiện một giọng nói, là Nguyệt Nguyệt.
Tiêu Mộc Diên nhìn thấy người đến ở cửa, gương mặt càng vui vẻ hơn. Là Trương Bân Bân dẫn ba đứa trẻ nhà cô đến.
Ba đứa nhỏ vừa thấy dáng vẻ của Tiêu Mộc Diên nằm trên giường bệnh, đau lòng một hồi, sau đó nhanh chóng chạy đến trước mặt cô.
“Mẹ à, thảo nào dạo này không nhìn thấy mẹ, thì ra là mẹ đến bệnh viện sinh em bé.” Nguyệt Nguyệt nói.
Mà Viễn Đan thì hết nhìn đông lại ngó sang tây, nói: “Sao con không nhìn thấy em gái đâu ạ?”
“Không phải em đang ở đây sao? Mắt anh làm sao đấy?” Nguyệt Nguyệt coi thường nói.
Viễn Đan cắt ngang: “Anh đâu có hỏi em đang ở đâu, em đang ở đâu đương nhiên là anh biết rồi, anh muốn hỏi em gái mới sinh ra đang ở chỗ nào?”
“Viễn Đan, bây giờ em bé không có ở đây, hay là con đặt tên cho em đi.” Tiêu Mộc Diên nói.
Trong mắt Viễn Đan hiện lên sự buồn bã, có điều cậu chỉ buồn một chút, sau đó cậu nói: “Vậy con sẽ giúp em đặt tên.”
Bên này, Nguyệt Nguyệt không vui, cô bé nói: “Mẹ, không phải lúc nãy con đã nói gọi là Mai Mai sao?”
“Mai Mai?” Tiêu Mộc Diên cảm thấy cái tên này hơi quen tai nhưng không nhớ là đã từng nghe qua ở đâu.
“Mai Mai?” Thịnh Trình Việt cũng thầm thì một câu, đầu của anh giống như đột nhiên bị kẹt lại, không nhớ nổi người kia rốt cuộc là ai.
Tiêu Mộc Diên vốn cũng đang mơ màng, đột nhiên nghe Thịnh Trình Việt lặp lại một lần, cuối cùng cũng nhớ ra. Thế nên quay sang nói với Nguyệt Nguyệt: “Con đặt cái tên này thật hay, ba con chắc là thích lắm.” Dù sao người ta có một người thầm mến giấu kín nhiều năm tận đáy lòng gọi là Cao Ngọc Mai, dáng vẻ cũng rất xinh đẹp. Đương nhiên, câu sau cùng Tiêu Mộc Diên không có nói ra, nhưng cô biết Thịnh Trình Việt chắc chắn hiểu được.
“Ba có thích không?” Gương mặt Nguyệt Nguyệt tươi cười, giống như là đang nói: “Mau khen con đi.”
Thịnh Trình Việt nhắc lại cái tên một lần cũng nhớ ra đó là Cao Ngọc Mai, sau khi nghe giọng điệu kỳ lạ của Tiêu Mộc Diên, anh hơi sợ hãi, nửa ngồi xổm xuống hỏi: “Nguyệt Nguyệt, con nói trước đi, sao con lại đặt cái tên này?”
“Tại vì gần đây con xem một bộ phim truyền hình, trong đó có một người dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, tên là Nhạc Ngọc Mai.”
Lúc Nguyệt Nguyệt nói, trên gương mặt vẫn không ngừng cười: “Nếu con đã là Nguyệt Nguyệt, vậy em gái con gọi là Mai Mai đi, ba có nghĩ cái tên này nghe rất êm tai không?”
Nghe rất êm tai, thật là êm tai, Tiêu Mộc Diên liếc Thịnh Trình Việt với vẻ sâu xa: “Mẹ cảm thấy đúng là rất êm tai nha, nếu vậy cứ gọi là Mai Mai đi.”
Thịnh Trình Việt nhận lấy ánh mắt đó, không hiểu sao rùng mình một cái, anh nói: “Chuyện này, vẫn nên dừng lại bàn bạc một chút, dù sao thì có nhiều chữ như vậy, nếu không cẩn thận chọn lựa mà cứ ghi đại một cái tên, anh sợ sau này con bé sẽ trách chúng ta.”
“Em thì lại cảm thấy không sao đâu! Dù sao Mai Mai cũng là một người vô cùng xinh đẹp mà.” Tiêu Mộc Diên nói.
Điều này làm cho Thịnh Trình Việt có chút gượng gạo, anh cũng không ngờ, mình lại có ngày bị vợ mình tấn công như vậy.
“Anh cảm thấy trên đời này chỉ có Diên Diên mới là xinh đẹp nhất thôi.” Trong lòng Thịnh Trình Việt: Vợ ơi, tha anh đi mà!
Nhưng mà Tiêu Mộc Diên lại cho anh một ánh mắt khác, ý nói: “Khoản nợ mà thời trẻ còn thiếu, một ngày nào đó cũng phải trả.”
Biểu cảm giữa hai người rất vi diệu, nhìn thấy bọn họ tương tác lẫn nhau, Nguyệt Nguyệt đi vào giữa hai người.