Trong đầu Thịnh Thảo An hiện lên vô số dấu hỏi: “Hình như chị dâu em không có gì khác thường cả!"
"Vậy vì sao cô ấy lại trở nên nhát gan như vậy chứ?" Thịnh Trình Việt vẫn còn để ý cảnh tượng vừa rồi, trong ánh mắt Tiêu Mộc Diên nhìn anh vô cùng khủng hoảng.
Thật ra, trước đây Thịnh Trình Việt cũng từng bất ngờ xông ra dọa Tiêu Mộc Diên, nhưng khi đó cô còn có thể chỉnh ngược lại anh, cũng chưa bao giờ nhìn anh như vậy, càng không thật sự tức giận. Nhưng vừa rồi... hình như đến giờ anh vẫn có thể cảm giác được sự tức giận của cô lúc đó.
Thịnh Thảo An nghe Thịnh Trình Việt nói vậy thì hình như cũng nghĩ tới một vài chuyện. Nghĩ đến lúc đó, cô ta vốn đang khẩn trương lại đột nhiên thả lỏng nói: "Không có chuyện gì đâu. Chị dâu đã nói gần đây xem nhiều phim kinh dị thôi."
"Phim kinh dị?" Thịnh Trình Việt nghi ngờ.
Thịnh Thảo An gật đầu nói: "Đúng vậy! Lúc trước em có vấn đề muốn hỏi chị ấy. Khi đó em chỉ đi tới sau lưng chị ấy thôi mà chị ấy chạy cực nhanh, giống như bị kẻ xấu theo dõi vậy. Em hỏi thì chị ấy nói là xem nhiều phim kinh dị."
Thịnh Trình Việt nghĩ như vậy cũng hợp lý nên nói: "Em có biết tại sao cô ấy lại muốn xem phim kinh dị không?"
"Em làm sao biết được chứ?" Thịnh Thảo An suy nghĩ một lát nói: "Có thể do chị ấy cảm thấy cuộc sống còn chưa đủ kích thích."
"Cuộc sống không đủ kích thích à?" Thịnh Trình Việt không hiểu nổi.
Thịnh Thảo An liếc nhìn Thịnh Trình Việt với ánh mắt kỳ quái nói: "Ôi, anh ra ngoài đừng nói với người ta anh là anh của em đấy, sẽ mất mặt lắm. Ngay cả chuyện này mà anh cũng không hiểu nữa."
Thịnh Trình Việt vẫn không hiểu: “Anh phải hiểu cái gì?"
Thịnh Thảo An lại thở dài nói: "Anh nghĩ lại xem, từ khi phụ nữ bắt đầu mang thai đã bắt đầu không có sinh hoạt đó, vậy chẳng phải cuộc sống này không còn thú vị rồi sao?"
"Em nói... cô ấy muốn..." Giọng nói của Thịnh Trình Việt kéo dài, ánh mắt anh nhìn Thịnh Thảo An đã càng lúc càng trở nên hàm xúc hơn.
Thịnh Thảo An sắp cười ra tiếng heo rồi: "Không sai, chính là điều anh nghĩ tới đấy."
Thịnh Trình Việt bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, sau đó đứng dậy đi ra bên ngoài.
"Em tưởng vợ anh giống em chắc?"
Khi đi ngang qua Thịnh Thảo An, Thịnh Trình Việt nói một câu như vậy rồi đi tìm Tiêu Mộc Diên.
Nụ cười trên môi Thịnh Thảo An trở nên cứng đờ. Cô ta cẩn thận suy nghĩ về lời Thịnh Trình Việt vừa nói rồi đột nhiên nhíu mày, xoay người hô to: "Này, anh trai, em đã cải tà quy chính rồi. Em cũng không có bất kỳ suy nghĩ không an phận nào với anh hai. Ôi, anh trai, anh không thể cứ hiểu nhầm em như vậy được!"
Nhưng không quan tâm Thịnh Thảo An kêu thế nào, Thịnh Trình Việt cũng không hề quay đầu liếc nhìn cô ta lấy một cái.
Thịnh Thảo An bất lực cúi đầu. Xem ra nếu như một người có vết nhơ thì sẽ không thể sống suôn sẻ được nữa rồi.
Thịnh Trình Việt muốn trở lại trong phòng ngủ nhưng phát hiện cửa phòng ngủ đóng chặt.
"Vợ ơi, em có ở trong đó không?" Thịnh Trình Việt gõ cửa và kêu lên.
Anh liên tục gõ vào cửa hết lần này tới lần khác mà bên trong vẫn không có bất kỳ tiếng trả lời nào.
"Không ở đây."
Khi anh gõ tới lần thứ n, cuối cùng bên trong mới vọng ra một giọng nói giận dỗi.
"Vợ ơi, anh thật sự không phải cố ý đâu. Nếu anh biết làm vậy có thể khiến em sợ thế thì anh tuyệt đối đã không làm đâu."
Thịnh Trình Việt đứng ở ngoài cửa không ngừng xin lỗi. Còn Tiêu Mộc Diên chỉ ngơ ngác ôm con ngồi phía đầu giường, không nói một lời nào.
Cô thật ra cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ. Vừa rồi cô cảm giác tim mình như muốn vọt ra ngoài, trong nỗi sợ này tự nhiên còn kèm theo sự tuyệt vọng...
Tiêu Mộc Diên nhìn tiểu Bảo trong lòng. Vừa rồi, con bé bị cô ôm chặt tới mức khóc òa lên, bây giờ đã ngoan ngoãn ngủ thiếp đi trong lòng cô.
"Vợ ơi, em mở cửa cho anh vào xem em thế nào đi." Bây giờ Thịnh Trình Việt vẫn đang rất lo lắng. Tiêu Mộc Diên có thể bị dọa cho run rẩy không?
Thịnh Trình Việt còn nói rất nhiều, nhưng bên trong vẫn không thấy có tiếng trả lời. Vào lúc anh tính đạp cửa ra, Tiêu Mộc Diên lại đột nhiên nói:
"Thịnh Trình Việt, anh tạm thời để cho em yên tĩnh một lát đi."
Thịnh Trình Việt nghe xong nói: "Được, nhưng em đừng để anh chờ quá lâu nhé. Chờ quá lâu thì anh sẽ lo lắng đấy."
Tiêu Mộc Diên trả lời: "Không có chuyện gì đâu. Em chỉ muốn được ở yên tĩnh một mình mà thôi."
Thịnh Trình Việt nghe vậy liền đi.
Đến giờ cơm chiều, đám trẻ trong nhà thấy không có bóng dáng Tiêu Mộc Diên bên bàn ăn đều hỏi Thịnh Trình Việt.
"Ba, mẹ đi đâu rồi? Có phải ba lại chọc cho mẹ giận không vậy?" Viễn Đan nhíu mày nhìn Thịnh Trình Việt như đang nói: "Ôi, hai vợ chồng không khiến cho người ta bớt lo này lại xảy ra chuyện gì vậy?"
Mỗi lần Viễn Đan nói đều có thể làm anh nghẹn lời. Anh chọc giận gì mẹ bọn chúng chứ? Anh còn đang nghĩ, nếu như Tiêu Mộc Diên muốn thành lập hội quân cứu viện hay fan hâm mộ gì đó, Viễn Đan nhất định sẽ làm hội trưởng đấy.
"Viễn Đan, cháu đừng có lúc nào cũng cảm thấy ba cháu làm sai chuyện gì đó chứ!" Thịnh Thảo An gắp thịt bỏ vào trong bát của Viễn Đan.
Khi Thịnh Trình Việt cho rằng cuối cùng cũng có người muốn nói chuyện thay mình, kết quả Thịnh Thảo An lại nói: "Từ trước đến nay ba cháu đều chưa từng đúng. Cháu xem đi, lúc trước ba cháu còn nói muốn chị dâu lúc nào cũng phải trong phạm vi tầm mắt mà. Bây giờ... cháu xem thử, mỗi ngày ba cháu không phải đi làm thì cũng là đi làm, còn bỏ mặc chị dâu ở trong nhà. Ba cháu hình như đã không gặp mẹ các cháu một thời gian rồi đấy. Anh ấy còn nói phải cố gắng chăm sóc cho gia đình, kết quả bây giờ ngoại trừ mỗi ngày tăng ca thì chính là tăng ca. Anh ấy thậm chí nói chuyện cũng không thể không khiến cho người khác nghi ngờ, căn bản sẽ không có ai tin lời ba các con nói đâu."
Thịnh Thảo An vừa dứt lời, một đám người bên cạnh liền vỗ tay.
Nguyệt Nguyệt nhìn Thịnh Trình Việt nói: "Ba, con thấy cô nói không sai, ba đúng là người chỉ giỏi nói thôi."
"..." Thịnh Trình Việt có phần bất đắc dĩ. Địa vị của anh ở trong nhà trở nên thấp như vậy từ khi nào thế?
Sau đó, Thịnh Trình Việt lại nhìn Viễn Đan bên cạnh. Không ngờ đây là lần đầu tiên cậu không trách móc anh như trước.
Viễn Đan cảm nhận được ánh mắt của Thịnh Trình Việt truyền đến thì bất lực liếc nhìn anh nói: "Ba đừng hiểu lầm, con chỉ lười mắng mà thôi."
"..." Thịnh Trình Việt cảm giác tâm hồn mình đã bị một đòn nghiêm trọng. Ông trời, rốt cuộc anh đã gây ra tội lỗi gì vậy?
Thịnh Trình Việt nhìn bàn ăn một lượt mới phát hiện chỉ có một mình Tuấn Hạo không nói gì. Trong lòng anh thầm cảm động. Tuấn Hạo đúng là do mình tự tay nuôi lớn, rốt cuộc cũng có cảm tình sâu đậm với mình.
Tuấn Hạo cũng như Viễn Đan, cảm nhận được ánh mắt Thịnh Trình Việt thì ngẩng đầu lên nhìn anh. Cậu ấy không nói lời gì, chỉ lặng lẽ gác đũa và nói: "Con ăn no rồi."
Sau đó, Tuấn Hạo liền rời đi.
Không hiểu sao Thịnh Trình Việt tự nhiên có cảm giác thất bại. Đặc biệt là khi Tuấn Hạo rời đi, bên cạnh còn có người nói chuyện.
"Ôi, không cẩn thận nói hết lời trách móc làm Tuấn Hạo không còn lời nào để nói mất rồi. Lần sau, nhất định phải để lại cho Tuấn Hạo một ít mới được."