"Hai cô nương, các cô có thể có chút phản ứng được không vậy?"
Tiêu Mộc Diên không nhịn được phản đối.
Sau khi hai người nghe Tiêu Mộc Diên nói xong đều lộ ra nụ cười giả tới không thể giả hơn được nữa.
"Hai cô..." Tiêu Mộc Diên vốn còn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy được nụ cười kia thì lập tức nuốt hết những gì định nói vào trong bụng.
"Chị dâu, có chuyện gì thì chị cứ nói ra đi." Thịnh Thảo An rõ ràng không yên lòng. Cô ấy dừng tay nói: "Bây giờ em đang rất bận rộn. Sao em học chỗ này thế nào cũng không hiểu vậy."
Tiêu Mộc Diên nghe Thịnh Thảo An nói vậy thì lập tức đi tới, rất tự nhiên chỉ dẫn. Sau đó, cô mờ mịt phát giác điều này không hợp lý!
"Chị dâu, có phải chị muốn nói là bọn em đã có thể vào Tiêu thị, đúng không?" Thịnh Thảo An hỏi.
Tiêu Mộc Diên kinh ngạc: “Sao em biết được?"
Rõ ràng cô chỉ vừa mới nói với Thịnh Trình Việt về chuyện này, sao bây giờ Thịnh Thảo An đã biết rồi. Chẳng lẽ...
Tiêu Mộc Diên nghi ngờ nhìn hai người. Thịnh Thảo An thật ra không sợ hãi nhưng Lâm Linh lại khác. Cô ấy nói: "Diên Diên, vừa rồi chúng tôi vốn định sang phòng bên cạnh gặp cô, kết quả..."
"Kết quả thế nào?"
"Kết quả chúng tôi đã nhìn thấy rồi." Lâm Linh nói tới đây thì gương mặt thoáng ửng đỏ.
Mặt Tiêu Mộc Diên cũng biến sắc. Cô nhớ tới chuyện xảy ra trong phòng bên cạnh...
Khi cô nói muốn đưa hai người đến Tiêu thị, câu ban đầu của Thịnh Trình Việt bảo cô là tổng giám đốc công ty nên có quyền làm như vậy. Cô vốn cho rằng như vậy là chuyện đã kết thúc thành công, nhưng sau đó...
"Em hôn anh một cái thì anh còn có thể tự mình sắp xếp cho các cô ấy vào làm việc nữa đấy!" Thịnh Trình Việt đã nói như vậy.
"Em không cần. Công ty này là của em, em muốn cho ai vào làm thì người đó lại được vào làm." Tiêu Mộc Diên quay đầu đi, không nhìn Thịnh Trình Việt nữa.
Thịnh Trình Việt xoay người đi tới trước mặt Tiêu Mộc Diên nói: "Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều biết tổng giám đốc của công ty chúng ta đang nghỉ đẻ trong thời gian dài, cả công ty đang thuộc về Phó tổng giám đốc quản lý."
"Thịnh Trình Việt..." Tiêu Mộc Diên tức giận muốn giậm chân.
Thịnh Trình Việt lại bước nhanh tới ôm cô: “Anh chỉ muốn em hôn anh một cái thôi. Em xem nửa mặt bên này của anh đi. Lẽ nào em không thấy kích động muốn hôn sao?"
Một động tác này của Thịnh Trình Việt đã công phá Tiêu Mộc Diên thành công. Cô nói: "Thịnh Trình Việt, anh đã bao nhiêu tuổi rồi, bây giờ ngay cả con cũng không muốn em quản nữa đấy."
"Không phải em bảo anh rất đáng yêu à? Xem như em nể tình anh đáng yêu mà hôn anh một cái đi." Thịnh Trình Việt nói xong còn chớp chớp mắt nhìn Tiêu Mộc Diên.
Lúc đó, Tiêu Mộc Diên gần như muốn nổ tung rồi: "Thịnh Trình Việt, anh có biết xấu hổ không đấy?"
"Ở trước mặt vợ, xấu hổ có là gì chứ?" Thịnh Trình Việt nói xong lại đưa mặt về phía trước: “Nào nào vợ ơi, mời em cứ thoải mái chà đạp đi."
Nhìn Thịnh Trình Việt như vậy, Tiêu Mộc Diên cảm giác mình không hôn thì cũng ngại quá. Dù sao bọn họ cũng đã hôn nhiều lần như vậy, còn sợ thêm một lần nữa sao?
Vì vậy, Tiêu Mộc Diên đưa đôi môi của mình lại gần. Khi cô sắp chạm tới Thịnh Trình Việt, anh đột nhiên xoay người lại, làm cho đôi môi cô chạm vào môi anh.
Tiêu Mộc Diên theo bản năng lùi lại, cũng giơ tay đẩy Thịnh Trình Việt ra. Nhưng anh lại ôm lấy Tiêu Mộc Diên và hôn sâu.
"Thịnh... Thịnh..." Tiêu Mộc Diên vốn muốn mắng Thịnh Trình Việt nhưng lời đến bên miệng đều vỡ vụn...
Thịnh Thảo An và Lâm Linh chính là nhìn thấy cảnh tượng sau đó.
"Nếu hai người đã biết rồi, vậy chuẩn bị cho đợt kiểm tra trước khi vào làm đi. Hai người có thể ôn tập một chút, chỗ nào không hiểu thì hỏi tôi!"
Sau khi Tiêu Mộc Diên nói xong liền đi như chạy vậy.
Thịnh Thảo An nhìn theo bóng lưng của Tiêu Mộc Diên mà không nhịn được cười nhạo: “Đã là mẹ của mấy đứa con rồi, có một số việc không cần nhìn đến chúng tôi cũng biết đã xảy ra, vậy còn xấu hổ cái gì chứ? Đặc biệt là cô đấy, Lâm Linh, chị dâu nhà tôi bị nhìn lén chứ có phải cô bị nhìn lén đâu, cô đang xấu hổ cái gì vậy?"
Sau khi Thịnh Thảo An nói Tiêu Mộc Diên xong lại nhìn về phía Lâm Linh.
Lâm Linh bị trêu chọc thì càng đỏ mặt hơn.
Sau khi Thịnh Thảo An nhìn thấy mặt Lâm Linh thì hình như đã hiểu rõ, vỗ vai của Lâm Linh nói: "Linh Linh, cô xấu hổ như vậy là không được, nếu về sau gặp người mình thích thì phải làm thế nào?"
Lâm Linh nói không ra lời.
Thịnh Thảo An lại vỗ vai Lâm Linh: “Không có việc gì, có tôi ở đây, chỉ cần cô nói cô thích người nào, tôi tuyệt đối sẽ đuổi hắn qua cho cô."
Nghe được tiếng cười đầy cởi mở này của Thịnh Thảo An, gương mặt Lâm Linh lại trở nên lúng túng.
Tiêu Mộc Diên ra ngoài, vốn tính đi tìm Thịnh Trình Việt tính sổ.
Kết quả cô còn chưa nghĩ ra phải đối phó với Thịnh Trình Việt thế nào đã thấy anh đứng ở cửa.
Cô vừa mở cửa liền xông tới, đúng lúc lao vào trong lòng Thịnh Trình Việt.
"Vợ, chỉ mới không gặp có một lát thôi mà em đã nhớ anh như vậy rồi à?"
Tiếng chế nhạo vang lên từ trên đỉnh đầu, Tiêu Mộc Diên bản năng liền đỏ mặt. Cô ngẩng đầu đang muốn phản đối, kết quả là nụ hôn của Thịnh Trình Việt đã rơi xuống, sau mấy phen lưu luyến ở trên môi của cô mới đưa ra lời đánh giá.
"Vợ ơi, môi em vẫn ngọt như vậy."
Tiêu Mộc Diên nhìn về phía sau. Thật may là khi cô đi ra còn đóng cửa lại. Nếu để cho hai người phụ nữ thích buôn chuyện kia biết được... Vậy sẽ càng mất mặt hơn.
"Thịnh Trình Việt, gần đây anh thật sự quá dính em rồi đấy." Tiêu Mộc Diên nói.
"Ôi, đây không phải là sợ sau khi em sinh con xong lại chẳng cần anh nữa à?" Thịnh Trình Việt thở dài nói.
Tiêu Mộc Diên rũ mí mắt xuống và hoàn toàn bất đắc dĩ nói: "Không phải lời này nên là phụ nữ nói với đàn ông sao? Em sinh cho anh nhiều con như vậy, nếu như anh đột nhiên chán ghét em thì chẳng phải em sẽ rất thảm à?"
"Anh làm sao có thể chán ghét em được chứ?"
Tiêu Mộc Diên không nói gì, chỉ kéo tay Thịnh Trình Việt đặt ở trên bụng của mình: “Anh có cảm giác chỗ này nhiều thịt không? Bây giờ em phải béo hơn một năm trước đến năm, mười ký thịt rồi ấy chứ. Đàn ông như anh, nếu như muốn tìm hồng nhan tri kỷ thì nhất định có cả đống. Bây giờ anh đương nhiên nói dễ nghe rồi. Nếu chờ có chuyện xảy ra, em phải tìm ai để khóc đây?"
Ban đầu, Thịnh Trình Việt cho rằng Tiêu Mộc Diên đang nhạo báng anh, hơn nữa còn là những lời nói đùa thôi. Kết quả, càng nghe anh lại càng đau lòng nói: "Sẽ không có chuyện đó đâu. Trái lại, anh haim giác bây giờ em càng xinh đẹp hơn đấy."
Một năm trước, cô cao hơn 1m6 mà mới chỉ hơn bốn mươi ký. Thịnh Trình Việt còn nghi ngờ, nếu như lúc nào đó trong thành phố chỗ bọn họ có bão, anh còn phải treo người phụ nữ này ở trên người, nếu không sẽ bị gió cuốn đi mất đấy.
Bây giờ cô cũng chỉ khoảng năm mươi ký. Đối với Thịnh Trình Việt, trong đám người bình thường thì cô đúng là chẳng mập chút nào.
"Thịnh Trình Việt, anh đúng là càng lúc càng nói chuyện dễ nghe, nhưng vì sao em lại không tin chứ?"