"Hả?" Thịnh Thảo An tỏ vẻ không hiểu.
Thịnh Trình Việt nói: "Dù sao tuổi tác của em cũng không nhỏ, tuổi tác của Lâm Phong cũng không nhỏ, hai người tuổi tác không nhỏ đến với nhau không phải rất tốt à?"
"..." Thịnh Thảo An chỉ biết than thở lắc đầu: "Gỗ mục không thể điêu khắc."
Mặt Thịnh Trình Việt hơi xụ xuống, Tiêu Mộc Diên đá anh một cái mới để cho anh dời tầm mắt.
"Vợ, em có chuyện gì không?" Vừa nhìn thấy Tiêu Mộc Diên, Thịnh Trình Việt lập tức lộ ra nụ cười si mê tiêu chuẩn.
Mỗi lần Tiêu Mộc Diên thấy nụ cười như vậy vẫn luôn mệt mỏi tức cười, cô dứt khoát quay đầu, nhìn Thịnh Thảo An nói: "Đợi sau khi tiểu Bảo đầy tháng thì anh của em sẽ đến công ty, em yên tâm đi."
"Thật không?" Thịnh Thảo An cực kỳ vui vẻ hỏi.
"Cũng đâu phải em được giải phóng, em vui mừng gì chứ?" Thịnh Trình Việt châm chọc.
Nhưng Thịnh Thảo An chỉ giả mặt quỷ với Thịnh Trình Việt, còn cười đắc ý.
"Được rồi, hai người mau ăn cơm đi, bữa cơm thật ngon đều bị hai người gây rối nên nguội hết rồi."
"Được rồi, được rồi."
Khi đối mặt với Tiêu Mộc Diên, ngoài được rồi thì Thịnh Trình Việt cũng không nói gì, còn Thịnh Thảo An chỉ yên lặng đảo mắt khinh bỉ liếc nhìn người đàn ông này
Lâm Linh vẫn im lặng trong góc, mấy ngày gần đây, hình như cảm giác tồn tại của cô ấy thấp xuống rất nhiều, nhưng cô ấy cũng không ngại, cô chỉ nhìn mọi thứ trước mắt, cảm giác tất cả đều vô cùng tốt đẹp. Nhưng... Ánh mắt cô ấy bỗng tối tăm, cô ấy vẫn luôn nhìn Tiêu Mộc Diên, khi thấy khuôn mặt Tiêu Mộc Diên đầy gió xuân lại không tự chủ dời tầm mắt lên người Thịnh Trình Việt.
Mà trong mắt Thịnh Trình Việt vẫn chỉ có một mình Tiêu Mộc Diên.
"Đúng rồi, tại sao hôm nay em không thấy bọn nhỏ đến ăn cơm? Không phải lại đang học chứ." Đợi bữa cơm gần xong, Thịnh Thảo An mới phát hiện hôm nay bọn nhỏ đều không tới.
Tiêu Mộc Diên gật đầu không còn cách nào: "Cũng không biết chúng làm gì, cả ngày đều học tập."
Cô cũng không giống những bà mẹ rất yêu cầu đứa bé học tập, cũng không biết rốt cuộc các con của cô làm vậy vì cái gì. Đứa bé còn đang ở tuổi thích chơi mà chỉ biết tự giam mình trong phòng làm đề thi.
Như vậy sợ rằng sau khi hết kỳ nghỉ, từng đứa đều trở thành con mọt sách.
"Chị dâu, mấy bé nhà chị thật không bình thường nha." Thịnh Thảo An châm chọc, nếu là đổi thành cô ta thì chắc chắc cô ta sẽ không chịu nổi.
Tiêu Mộc Diên làm sao chịu được?
Bây giờ cô chỉ hy vọng tiểu Bảo đừng biến thành dáng vẻ như mấy đứa bé kia, nếu không cô thật sự sẽ có ý tưởng muốn sinh thêm một đứa bé không hiểu chuyện.
"Được rồi, không trò chuyện về chúng nữa, mọi người có thể nói với tôi xem tiệc đầy tháng của tiểu Bảo nên tổ chức thế nào nào đây? Tôi nghĩ tới nghĩ lui vẫn không có tìm được phương án thích hợp." Tiêu Mộc Diên nói.
"Việc này không đơn giản à?"
Người nói chuyện là Thịnh Thảo An, cô ta vừa nghe thấy lời Tiêu Mộc Diên thì lập tức tiếp lời: "Mời tất cả người thân và bạn bè đến đi dạo một vòng, sau đó mời bọn họ ăn một bữa, quan trọng nhất chính là phải nhận được bao lì xì."
"..."
Tiêu Mộc Diên nghe vậy thì im lặng, nhưng suy nghĩ một chút thì hình như Thịnh Thảo An nói cũng không có gì sai. Dù sao tiệc rượu quan trọng nhất chính là bao lì xì.
"Nhưng mà em có một thỉnh cầu." Thịnh Thảo An nói.
"Thỉnh cầu gì?" Tiêu Mộc Diên hỏi.
"Em muốn ăn được đồ ăn do chị nấu." Mỗi lần Thịnh Thảo An đến đây đều nghe mấy đứa bé kia nói là Tiêu Mộc Diên nấu cơm ngon cỡ nào, nhưng hình như cô ta tới không đúng lúc, bụng Tiêu Mộc Diên đã bự, chắc chắn Thịnh Trình Việt sẽ không để cho cô làm những chuyện này. Sau đó, đứa bé được sinh ra, bây giờ còn đang ở cữ, cô ta vẫn không có phúc được ăn thức ăn do cô làm.
Nếu như đến khi tiểu Bảo đầy tháng, thân thể cô cũng khôi phục xong hết rồi chứ.
Nhưng hình như Thịnh Thảo An quên mất là trong tháng ở cữ, Tiêu Mộc Diên đã nâng cao tài nghệ của mình lên một cấp bậc lớn.
"Được." Tiêu Mộc Diên đồng ý.
Thịnh Thảo An vốn đang vui vẻ nhưng sau khi Tiêu Mộc Diên đồng ý lại nhận được một ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm.
Thịnh Thảo An nhìn sang bên cạnh, kết quả lại là ánh mắt u oán của Thịnh Trình Việt.
"Anh... Anh hai, anh sao vậy?" Thịnh Thảo An hỏi.
Thịnh Trình Việt chỉ cười nhạt, cũng không nói lời nào.
"Được rồi." Thịnh Thảo An khẽ mỉm cười, trong lòng đã mắng mười triệu lầ.
Nhưng Thịnh Thảo An vẫn luôn mong đợi đến tiệc đầy tháng của người bạn nhỏ Thịnh Việt Diên.
Vào thứ bảy này, tiệc đầy tháng được tổ chức đúng thời hạn.
Tiêu Mộc Diên mặc một bộ sườn xám màu đỏ tươi khoe ra vóc dáng hoàn mỹ của cô, tóc đen được cuốn lên, trong ngực ôm chủ nhân của bữa tiệc này, để cho mọi người đều không thể dời tầm mắt từ cái nhìn đầu tiên.
Mà bên cạnh cô, Thịnh Trình Việt mặc bộ quần áo chỉnh tề mà lâu rồi mình không mặt, âu phục vừa vặn, được cắt may thủ công làm nổi bậc dáng người cao ngất của anh, làm anh ta trông rất phong độ.
Hôm nay họ cũng không mời ai, chỉ có một ít bạn bè bình thường.
Bởi vì không liên lạc được với ba mẹ của Tiêu Mộc Diên nên hai người bọn họ cũng không tới, còn người nhà của Thịnh Trình Việt... Anh không hề muốn mời.
Kết quả cũng chỉ có vợ chồng Trương Bân Bân đến dự, còn có mấy người vốn ở nhà anh.
Âu Vũ Đình nhìn những người ở hiện trường, không nhịn được châm chọc: "Tôi nói này, rốt cuộc nhân phẩm của cậu kém cỡ nào nên hôm nay chỉ mời một nhà chúng tôi vậy?"
Thịnh Trình Việt chỉ nhàn nhạt liếc Âu Vũ Đình một cái rồi nói: "Chúng tôi chỉ mời Bân Bân thôi, hình như cũng không mời cậu."
"Chúng tôi đều là người một nhà, sau đó cậu nói cậu chỉ mời vợ tôi, có phải là cậu có ý nghĩ gì không yên phận không?"
Thịnh Trình Việt chỉ ôm chặt Tiêu Mộc Diên, nếu không phải vì ở đây tương đối ít người, sao anh có thể đồng ý Tiêu Mộc Diên mặc quần áo như thế này, đẹp thì đẹp nhưng anh muốn cất giấu vẻ đẹp của Tiêu Mộc Diên cho riêng mình.
"Xin lỗi, tôi cảm thấy trên thế giới này thì vợ tôi chính là người xinh đẹp nhất."
"..." Âu Vũ Đình nhìn dáng vẻ kia của Thịnh Trình Việt cũng chỉ yên lặng ôm Trương Bân Bân.
Nhưng Trương Bân Bân lại đẩy Âu Vũ Đình ra, đi thẳng đến bên cạnh Tiêu Mộc Diên, trêu chọc đứa bé trong ngực cô: "Tiểu Việt Diên, dì là dì Bân Bân của cháu nè."
Thịnh Việt Diên giống như biết Trương Bân Bân, quơ quơ cánh tay nhỏ bé, hơn nữa còn cười.
Trương Bân Bân nhìn đứa bé này cảm thấy quá yêu thích nha! Cô chép miệng nói: "Diên Diên, sao tớ cứ cảm giác cậu đang làm tớ tức giận."
"Hả?" Tiêu Mộc Diên tỏ vẻ khó hiểu.
"Sinh con sớm hơn tớ thì thôi, còn sinh nhiều đứa như vậy, sinh nhiều như vậy cũng được đi, nhưng tại sao còn phải gọi là Việt Diên?"
"Gọi là Việt Diên thì sao?" Tiêu Mộc Diên không cảm thấy cái tên này có gì sai, cảm thấy rất hay nha.
"Tớ là Bân, vị bên kia là Đình, mà con của cậu là Việt, chẳng lẽ cậu không cảm thấy được chúng tớ mới là người một nhà à?"
"..." Tiêu Mộc Diên im lặng một lúc lâu, còn có thể thích hợp làm người một nhà như vậy à, thật giỏi.