Tiêu Mộc Diên kinh ngạc nhìn hai người đang ở trong phòng làm việc, trong lòng cô không khỏi nổi lên nghi ngờ, Trương Vân Doanh tới đây làm gì? Anh ấy rất thân với Thịnh Trình Việt sao?
“Nếu như cậu không yêu cô ấy thì xin đừng làm khó cô ấy.” Giọng Trương Vân Doanh dịu đi, trước giờ anh ấy chưa từng cầu xin Thịnh Trình Việt việc gì, nhưng bây giờ anh ấy lại muốn cầu xin Thịnh Trình Việt đối xử tốt với Tiêu Mộc Diên hơn một chút.
Thịnh Trình Việt thật sự không ngờ rằng Trương Vân Doanh sẽ cầu xin thay Tiêu Mộc Diên, trong ấn tượng của anh, Trương Vân Doanh vẫn luôn là người với vẻ ngoài dịu dàng nhưng nội tâm lại rất mạnh mẽ, trước giờ anh ấy chưa từng nhờ cậy anh chuyện gì, mà bây giờ, chỉ vì Tiêu Mộc Diên, anh ấy lại chịu nhún nhường khi nói chuyện với anh.
“Xem ra cậu thực sự thích cô ấy, nhưng cô ấy là đồ chơi tình dục một tháng do tôi mua về, đến lúc đó nếu như cậu còn muốn thì một tháng sau tôi có thể cho cậu chơi đùa một chút…” Thịnh Trình Việt lạnh lùng lên tiếng, rõ ràng anh không muốn nói ra lời như vậy, trong lòng anh cũng không nghĩ như vậy, nhưng mỗi lần nói chuyện anh đều vô thức mà châm chọc cô, là bởi vì thái độ của cô đối với anh quá ương bướng sao?
Trương Vân Doanh kinh ngạc, anh ấy không ngờ Tiêu Mộc Diên lại là đồ chơi tình dục một tháng do Thịnh Trình Việt mua về, rốt cuộc Thịnh Trình Việt và Tiêu Mộc Diên đã xảy ra chuyện gì?
Tiêu Mộc Diên đứng ở cửa, cả người cứng đờ ra. Đúng vậy, chẳng qua cô chỉ là đồ chơi tình dục anh mua về, khi anh thích thì anh có thể tươi cười với cô, khi anh không thích thì có thể ném cô cho người khác chơi, ở trong lòng anh cô không là gì cả, thì ra cô lại hèn mọn đến như vậy…
Cô nắm chặt bản thiết kế vừa phác thảo xong trong tay, cô còn chưa kịp cảm nhận niềm vui của thành công thì Thịnh Trình Việt lại trực tiếp đánh cho cô rơi xuống địa ngục. Anh từng nói sẽ không tiết lộ điều này cho Trương Vân Doanh biết, nhưng anh vẫn nói. Anh thích đùa giỡn với cô như vậy sao? Suy cho cùng, chẳng qua cô cũng chỉ là một công cụ tình dục anh bỏ tiền mua về mà thôi. Khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười chua xót, sau đó xoay người rời đi.
Lúc này Mộng Huyên cũng bưng hai cốc nước trà tới, cô ấy kinh ngạc khi thấy Tiêu Mộc Diên, nhưng vẫn nhanh chóng nở một nụ cười.
“Giám đốc thiết kế muốn gặp tổng giám đốc Thịnh sao? Tôi giúp cô thông báo nhé!” Mộng Huyên nói rất lịch sự.
Tiêu Mộc Diên lắc đầu, sau đó nhanh chóng rời đi. Trước mặt Thịnh Trình Việt, cô vĩnh viễn hèn mọn như vậy, hèn mọn đến mức không ngóc đầu lên được. Nhưng anh thì vẫn như vậy, luôn thích xây dựng hạnh phúc của mình trên sự đau khổ của cô.
Mộng Huyên nhíu mày nhìn theo bóng lưng Tiêu Mộc Diên rời đi, sau đó bưng nước trà vào phòng làm việc, sau khi đặt trà lên bàn, cô ấy lại bình tĩnh rời đi, nhưng dường như nhớ tới điều gì, cô ấy lại đột nhiên dừng bước.
“Tổng giám đốc Thịnh, lúc tôi đi vào có gặp giám đốc thiết kế, cô ấy đã cầm tài liệu rời đi rồi.” Mộng Huyên suy nghĩ một chút, có lẽ nên nói việc này cho Thịnh Trình Việt biết, bởi vì cô ấy phát hiện ra anh rất thích nghe được những chuyện có liên quan tới Tiêu Mộc Diên.
Sắc mặt Thịnh Trình Việt đột nhiên thay đổi hoàn toàn, Tiêu Mộc Diên đã tới đây sao?
Trương Vân Doanh nhìn thấy biểu cảm của Thịnh Trình Việt, dường như anh ấy cũng nhận ra điều gì đó, chẳng lẽ giám đốc thiết kế trong lời cô gái trước mặt này chính là Diên Diên của anh ấy sao? Nếu cô đã tới thì sao không bước vào? Trong lòng anh vô cùng lo sợ, chẳng lẽ Diên Diên đã nghe thấy lời nói vừa nãy?
Thịnh Trình Việt chỉ cảm thấy trong lòng thoáng qua một tia hoảng loạn, tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ vừa nãy cô đã nghe được hết rồi sao? Anh nhớ anh đã đồng ý với cô rằng sẽ không nói chuyện này cho Trương Vân Doanh biết, nhưng khi thấy Trương Vân Doanh quan tâm tới cô như vậy, anh đã không nhịn được mà nói ra.
Trương Vân Doanh xoay người chạy ra ngoài, nếu như Diên Diên nghe được lời nói vừa rồi của Thịnh Trình Việt thì cô nhất định sẽ rất đau lòng. Hơn nữa cô lại là người kiêu ngạo như vậy, kiên cường như vậy, liệu cô có làm ra chuyện điên rồ gì không?
Lúc này, Trương Vân Doanh nghe được tin Tiêu Mộc Diên đã ra khỏi công ty, anh ấy vội vã đuổi theo, cuối cùng cũng tìm thấy cô bên lề đường, dáng vẻ mệt mỏi, có chút cô đơn, có chút u buồn…
“Diên Diên!” Trương Vân Doanh tiến lên một bước, kéo bàn tay nhỏ bé của Tiêu Mộc Diên, trong lòng cũng vô cùng lo sợ, thậm chí anh ấy còn không biết nên an ủi cô thế nào.
Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy tay mình ấm áp, sau đó nghe thấy giọng nói của Trương Vân Doanh, cô biết Mộng Huyên nhất định đã nói với bọn họ rằng cô tới tìm Thịnh Trình Việt, cho nên Trương Vân Doanh mới có thể tìm thấy cô. Cô hít sâu một hơi, cố gắng coi như chưa có chuyện gì xảy ra, khẽ nở một nụ cười.
“Đàn anh!” Tiêu Mộc Diên đột nhiên quay đầu, trong giây phút quay đầu đó, cô tự nhận rằng cô đã nở nụ cười xinh đẹp nhất.
Trương Vân Doanh nhìn nụ cười của Tiêu Mộc Diên, trong lòng anh chỉ cảm thấy căng thẳng, cô ngụy trang thật tốt, tốt đến mức sâu bên trong nụ cười của cô anh không nhìn thấy một chút đau thương nào, nhưng anh vẫn cảm thấy lòng mình chua xót.
“Diên Diên, nếu như em có nỗi khổ gì thì cứ dựa vào anh mà khóc, yên tâm, anh sẽ không cười nhạo em đâu.” Trương Vân Doanh vừa nói chuyện vừa vỗ vỗ lên bả vai của mình.
Tiêu Mộc Diên nhìn hành động của Trương Vân Doanh, cô phì cười một cái, giờ cô mới phát hiện, thì ra một nụ cười thực sự có thể hóa giải đau lòng.
“Anh đều biết cả rồi mà, nhưng em không khổ sở gì đâu…” Tiêu Mộc Diên nói rất chắc chắn, chắc chắn đến mức ngay cả chính cô cũng tin tưởng vào lớp ngụy trang của mình. Cô thật sự rất đau, nhưng đau đớn của mình thì chỉ có thể tự mình nuốt xuống mà thôi.
Đương nhiên là Trương Vân Doanh không tin, nhưng gương mặt nhỏ nhắn của Tiêu Mộc Diên lại rất kiên định, kiên định đến mức khiến anh cũng tin vào lời nói của cô.
Tiêu Mộc Diên thu lại tầm mắt của mình, thả lỏng cánh tay mà Trương Vân Doanh đang nắm ra, xoay người đi về phía trước. Trương Vân Doanh cũng không hề do dự mà đi theo.
“Lúc đó em rất cần tiền, nên đã bán mình cho Thịnh Trình Việt, mặc kệ anh ta coi em là cái gì, mặc dù bây giờ em thật sự rất hèn mọn, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một tháng mà thôi, qua một tháng này thì em vẫn là em.” Lời nói của Tiêu Mộc Diên rất nhẹ nhàng, nhưng đối với cô, một tháng này dài như một thế kỉ vậy, vô cùng gian nan.
Lúc này, Trương Vân Doanh không biết nên nói gì, mà Tiêu Mộc Diên cũng không mở miệng nói chuyện nữa, nhất thời hai người đều im lặng, chỉ vừa đi vừa cảm nhận…
“Thật ra em không cần phải như vậy, nếu như em cần tiền thì có thể tìm anh. Anh có thể cho em… mượn.” Lúc đầu Trương Vân Doanh định nói là muốn cho Tiêu Mộc Diên tiền, nhưng lại sợ đả kích vẻ kiên cường và lòng tự trọng của cô nên mới nói thành “mượn”.
Tiêu Mộc Diên cười khổ một cái, nếu có thể lựa chọn thì cô cũng không muốn như vậy. Nhưng nếu như mãi mãi cũng chỉ là nếu như mà thôi, không thể thay đổi bất cứ chuyện gì.
“Đàn anh, anh quên em đi!” Đột nhiên Tiêu Mộc Diên lên tiếng, cô cũng đã dơ bẩn như vậy rồi, cho dù một tháng sau cô và Thịnh Trình Việt không còn quan hệ gì nữa nhưng cô vẫn ô uế như cũ, cô sẽ mang theo nỗi nhục nhã này cả đời. Cả đời này, cô không cách nào sạch sẽ được nữa.
Trương Vân Doanh sớm biết Tiêu Mộc Diên sẽ nói câu này, chỉ là không ngờ cô lại nói ra sớm như vậy, sớm đến mức anh ấy còn chưa biết nên dùng cách nào để đón nhận nó. Anh ấy cười khổ, chẳng lẽ kiếp này anh ấy và cô đã được định sẵn là không có duyên với nhau sao?
“Diên Diên, em gặp phải chuyện gì sao? Vì sao không thể nói với anh, anh sẽ cùng em gánh vác.” Tuy anh ấy không biết Tiêu Mộc Diên đã gặp phải chuyện gì, nhưng trực giác nói cho anh biết mấy năm nay Tiêu Mộc Diên đã xảy ra rất nhiều chuyện, nếu như có thể, anh bằng lòng chịu khổ cùng cô.
Tiêu Mộc Diên lắc đầu, đã không có chuyện gì nữa rồi. Chỉ còn hơn hai mươi ngày nữa mà thôi, chỉ cần qua hơn hai mươi ngày nữa, ba cô có thể ra tù, một năm nữa, khi hợp đồng của cô với công ty của Thịnh Trình Việt hết hạn thì cô sẽ dẫn ba và bọn trẻ rời đi, vĩnh viễn rời khỏi nơi khiến cô đau lòng, khiến cô nhục nhã, khiến cô tuyệt vọng này.
Trương Vân Doanh nhìn Tiêu Mộc Diên, rốt cuộc cô đã gặp phải chuyện gì? Anh ấy thật sự rất muốn bước vào thế giới của cô, nhưng cánh cửa nơi trái tim cô lại đóng rất chặt, tuyệt đối không cho anh ấy tới gần.
Hai người bọn họ đi sát cạnh nhau như vậy nhưng lòng lại cách xa nhau đến thế…
“Đàn anh, làm phiền anh thay em nói với Bân Bân một tiếng, em đã thuê một chỗ ở mới, về sau sẽ không qua nữa, mấy ngày nay quấy rầy cô ấy rồi.” Tiêu Mộc Diên nhẹ nhàng nói, trong giọng nói chứa đầy vẻ bất lực.
“Chuyện của em thì em tự mình nói đi.” Trương Vân Doanh không hề do dự, lập tức từ chối. Anh ấy muốn khi Tiêu Mộc Diên đến tìm Bân Bân nói chuyện thì anh vẫn còn cơ hội được gặp Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên không nói gì thêm, sắc mặt bình tĩnh như lúc ban đầu, chỉ là trong mắt có chút phức tạp, không nhìn ra lòng cô đang suy nghĩ gì.
Bọn họ cứ thế bước đi, đến khi đi tới bờ biển, Tiêu Mộc Diên nhìn về phía biển lớn, dường như chỉ có cách này mới khiến tâm trạng của cô thoải mái hơn một chút.
“Đàn anh…”
“Đừng gọi anh là đàn anh nữa, gọi là anh Vân đi.” Hai chữ “đàn anh” dường như đã kéo dài thêm khoảng cách giữa bọn họ, anh ấy quen với dáng vẻ cô gọi anh ấy là “anh Vân” rồi, anh ấy thực sự rất nhớ thời còn đi học.
Lúc này, Tiêu Mộc Diên mới nhìn về phía Trương Vân Doanh, cô còn xứng gọi anh ấy hai chữ “anh Vân” sao? Cô sợ cô làm dơ bẩn tiếng gọi này nên mới cố ý duy trì khoảng cách nhất định với anh.
“Anh Vân, anh đừng lãng phí thời gian với em nữa. Anh tài giỏi như vậy, em tin nhất định anh sẽ tìm được một cô gái ưu tú…” Trong lúc nói chuyện, Tiêu Mộc Diên lại nhìn về phía biển lần nữa, sáu năm trước, cô đã sớm buông bỏ tình cảm của cô với Trương Vân Doanh rồi, thứ còn sót lại chỉ là một lời từ biệt mà thôi.
Đương nhiên là Trương Vân Doanh không muốn như vậy, anh ấy đã chờ cô sáu năm, sao có thể nói buông là buông ngay được? Nhưng anh ấy vừa định lên tiếng thì điện thoại di động của anh lại vang lên, mặc dù anh ấy không hề muốn nghe, nhưng cuối cùng vẫn phải nhận điện thoại.
Tiêu Mộc Diên đứng lâu nên hơi mệt, cô nhanh chóng ngồi xuống đất, thì ra gió biển thật sự có thể thổi bay phiền muộn của cô, trái tim cô dường như cũng không đau đớn nhiều nữa.
Âu Đan đứng từ một nơi bí mật gần đó nhìn thấy tất cả, còn có hai người đàn ông đi theo cô ta. Ban đầu cô ta phát hiện Tiêu Mộc Diên đi một mình trên đường, chỉ là cô ta chưa kịp ra tay thì Trương Vân Doanh đã đuổi tới, nên không thể không cùng đi đến nơi này.
Hiện giờ cô ta đang nghĩ cách để Trương Vân Doanh rời đi, chỉ cần Trương Vân Doanh rời đi thì cô ta sẽ có cơ hội ra tay, cô ta sẽ không bỏ qua cho Tiêu Mộc Diên, kẻ dám cướp mất người đàn ông của cô ta.
“Chị Âu, tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Một người trong đó hỏi.
“Trước tiên cứ im lặng theo dõi tình hình đã.” Cô ta đang đợi thời cơ tốt nhất để ra tay.
Sau khi Trương Vân Doanh nghe điện thoại xong thì lập tức đi tới, trên mặt anh ấy hiện lên vẻ lo lắng, anh đến gần Tiêu Mộc Diên.
“Diên Diên, anh có một cuộc họp, anh đưa em về trước nhé.” Trương Vân Doanh vô cùng lo lắng, không muốn bỏ một mình Tiêu Mộc Diên ở đây.
“Em muốn yên tĩnh ở một mình, anh Vân có chuyện thì cứ đi giải quyết trước đi, không cần lo lắng cho em.” Trong lúc nói chuyện, Tiêu Mộc Diên vẫn nhìn ra phía biển, không hề quay đầu lại, bởi vì cô không muốn nhìn thấy ánh mắt đượm buồn của Trương Vân Doanh.
“Vậy em ở đây một lát đã nhé, chút nữa anh sẽ bảo tài xế tới đón em.”
��������������