“Alo…” Giọng của Thịnh Trình Việt truyền đến, giọng nói đầy sức hút, lạnh lùng mà êm tai, có lẽ bởi vì Tiêu Mộc Diên gọi điện cho anh nên tâm trạng của anh cũng thay đổi.
Nhưng giọng của Thịnh Trình Việt lại làm cho hai người ngồi phía trước chấn động, hiển nhiên bọn họ không ngờ Tiêu Mộc Diên lại gọi điện thoại.
“Không ổn, cô ta gọi điện thoại.” Người ngồi trước kinh ngạc, lập tức đỗ xe lại, hai người bọn họ đồng thời xuống xe, đi về phía sau.
Tiêu Mộc Diên không ngờ điện thoại lại mở loa ngoài, cô hơi sững sờ một chút.
“Cứu tôi, cứu tôi…” Hiện giờ cô chưa muốn chết, cô vừa mới biết Thịnh Tuấn Hạo là con trai của cô, cô còn phải chờ Thịnh Tuấn Hạo gọi cô một tiếng mẹ nữa.
Ánh mắt Thịnh Trình Việt cũng tối lại, cô đã gặp chuyện gì vậy? Không phải Trương Vân Doanh đã đuổi theo cô sao? Chẳng lẽ anh ấy không đuổi kịp cô?
“Em đang ở đâu?” Giọng của Thịnh Trình Việt bớt đi vẻ lạnh lùng, mà có thêm chút lo lắng.
“Tôi… Á… Các người buông tôi ra…” Tiêu Mộc Diên vừa định lên tiếng thì cô lập tức cảm thấy đầu mình đau nhức, tóc cô bị người ta túm lấy, hơn nữa điện thoại di động trong tay cũng đồng thời bị người ta đoạt đi, sau đó bị tắt máy, rút pin ra ngoài.
“Gan của mày cũng không nhỏ nhỉ, dám gọi điện thoại sao? Đúng là đã xem thường mày rồi.” Một người đàn ông trong đó vừa nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của Tiêu Mộc Diên vừa nói. Vừa nãy khi bắt cô bọn họ quá vội vàng nên không nhìn rõ mặt mũi của cô, không ngờ cô lại xinh đẹp như vậy, còn đẹp hơn Âu Đan kia nữa, nhất thời trong lòng nổi lên ý đồ xấu.
“Không bằng chúng ta nếm thử mùi vị của cô ta trước, sau đó đem cô ta đi bán sau, được không?” Một người đàn ông mặt to lên tiếng, kiểu đàn ông như vậy vừa nhìn đã khiến người ta ghê tởm.
Người đàn ông còn lại hiển nhiên cũng có ý định như vậy, hắn ta mỉm cười đi tới trước mặt Tiêu Mộc Diên, bàn tay lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Mộc Diên, làn da của cô thật sự rất mịn màng, đúng là một bảo vật, mùi vị của cô nhất định rất tuyệt vời.
Lúc này, Tiêu Mộc Diên cảm thấy vô cùng nhục nhã, vốn nghĩ rằng bản thân cô đã đủ dơ bẩn rồi, sẽ không để ý đến mấy chuyện như vậy nữa, không ngờ cô vẫn để ý, lại còn vô cùng để ý là đằng khác…
Thì ra, ngoại trừ Thịnh Trình Việt ra, bất kì kẻ nào đụng chạm vào cô, cô cũng để ý. Không hiểu vì sao, rõ ràng cô hận Thịnh Trình Việt như vậy, nhưng không hề phản cảm với sự đụng chạm của anh.
“Tôi nói cho các anh biết, tôi là người phụ nữ của Thịnh Trình Việt, nếu như các anh dám động đến tôi thì Thịnh Trình Việt nhất định sẽ không bỏ qua cho các anh đâu, các anh có biết Thịnh Trình Việt là ai không?”
Tiêu Mộc Diên nén sợ hãi trong lòng, cố gắng bình tĩnh nói ra, mỗi câu đều cố nhắc tới Thịnh Trình Việt, muốn hai người kia nghe cho rõ.
Bàn tay to lớn của tên xăm mình đột nhiên dùng sức, mạnh mẽ bóp cằm Tiêu Mộc Diên, sắc mặt của hắn không được tốt lắm. Vừa nhắc tới Thịnh Trình Việt, hắn ta lập tức nổi lên thù hận. Hắn yêu Âu Đan như vậy, nhưng Âu Đan lại yêu Thịnh Trình Việt, hơn nữa Thịnh Trình Việt lại dám làm tổn thương Âu Đan.
“Thịnh Trình Việt là cái thá gì? Mày tưởng tao sợ anh ta sao?” Tên xăm mình bỗng nhiên dừng sức ép Tiêu Mộc Diên phải nhìn thẳng hắn, hiện giờ Tiêu Mộc Diên mới nhìn rõ trên ngực người đàn ông này xăm hình một người phụ nữ, mà người phụ nữ kia vô cùng quen mắt. Một linh cảm chợt lóe lên khiến Tiêu Mộc Diên chấn động, người phụ nữ này chính là Âu Đan…
Cũng vì hình xăm này nên Tiêu Mộc Diên mới bất chợt hiểu ra một chuyện, lúc đầu cô còn nghi ngờ vì sao Âu Đan lại dễ dàng rời đi như vậy, thì ra cô ta đã tìm người đối phó với cô, quả là một người phụ nữ nham hiểm.
“Vậy thì hẳn các anh cũng phải biết Âu Vũ Đình chứ? Tôi nói cho các anh biết, Âu Vũ Đình là bạn thân của tôi, hơn nữa anh ta còn theo đuổi tôi sáu năm, tôi đang định đồng ý với anh ta đó. Nếu các anh dám đụng đến tôi thì Âu Vũ Đình sẽ không nhận người em gái như Âu Đan nữa, như vậy thì Âu Đan sẽ chẳng còn gì nữa…”
Đúng vậy, ở Âu thị, tất cả mọi người đều trọng nam khinh nữ, cho nên địa vị của Âu Vũ Đình quan trọng hơn Âu Đan nhiều.
“Mày biết Âu Vũ Đình?” Người đàn ông mặt to kia đột nhiên lên tiếng hỏi, trên mặt cũng hiện lên vẻ nghi ngờ, rõ ràng có chút lo lắng.
Người phụ nữ của Âu Vũ Đình thì bọn họ cũng không dám động vào, tính cách của Âu Vũ Đình rất tàn bạo, hơn nữa một khi tức giận thì rất có thể sẽ giết người.
Tiêu Mộc Diên nhìn hai người trước mặt đang nửa tin nửa ngờ, trong lòng cô cũng nổi lên hi vọng mong manh, hi vọng vì Âu Vũ Đình mà có thể cứu được cô.
“Đương nhiên biết, tôi còn có hai đứa con với Âu Vũ Đình nữa, đương nhiên sau này Âu Vũ Đình sẽ kết hôn với tôi…” Tiêu Mộc Diên nhìn thấy hi vọng nên đành đâm lao theo lao, chỉ cần có thể thoát ra khỏi tay hai tên kia là được, những chuyện khác đều không quan trọng.
Nhưng câu nói của cô lại khiến cho Thịnh Trình Việt đang định đập cửa xe dừng tay lại, trên mặt anh là vẻ khiếp sợ, chết tiệt, những lời người phụ nữ này nói là thật sao? Hai đứa bé kia thật sự là con của Âu Vũ Đình sao?
Khi anh nhận được điện thoại của cô, anh đã lập tức mở định vị, chạy tới đó chỉ trong mấy phút, chỉ vì anh nghe thấy câu “cứu tôi” cô nói trong điện thoại. Ngay cả anh cũng không ngờ anh sẽ lo lắng như vậy, nhưng bây giờ, nếu cô muốn kết hôn cùng Âu Vũ Đình thì vì sao cô không gọi điện thoại cho Âu Vũ Đình chứ?
Thịnh Trình Việt cảm thấy trong lòng vô cùng phiền muộn, anh xoay người rời đi, từ trước tới giờ anh chưa từng làm chuyện như vậy, không thu hoạch được gì mà đã rời đi…
Anh ngồi vào trong xe của mình, đứng từ phía xa nhìn về chiếc xe kia, dường như đang phân vân không biết nên cứu cô hay không? Nhưng trong đầu anh vẫn không khỏi nghĩ tới lời của cô, hai đứa bé kia là con của Âu Vũ Đình.
Thịnh Trình Việt tức giận định quay đầu xe rời đi, lúc đó anh đã hỏi cô hai đứa bé kia có phải con của Âu Vũ Đình không, cô nói không phải, mà bây giờ chẳng những cô nói đó là con của Âu Vũ Đình, lại còn nói muốn kết hôn với Âu Vũ Đình.
Hai người đàn ông kia dĩ nhiên cũng không biết nên làm thế nào, nếu như người phụ nữ này nói thật mà hai người bọn họ lại tùy tiện động vào cô ta thì về sau nhất định sẽ không chịu nổi sự trừng phạt của Âu Vũ Đình. Nhưng chuyện này lại là mệnh lệnh của Âu Đan…
“Nếu các anh không tin có thể gọi điện thoại cho Âu Vũ Đình, trên điện thoại di động của tôi có số của anh ta.” Tiêu Mộc Diên lặp lại lần nữa, bất kể thế nào, cô cũng phải làm cho hai người đàn ông này tin tưởng cô.
“Hay là chúng ta hỏi Âu Đan xem, hẳn là cô ta biết chứ…” Người đàn ông mặt to kia hỏi lại tên xăm mình, bọn họ cũng không dám tự ý gọi điện cho Âu Vũ Đình.
“Đừng hỏi Âu Đan.” Tiêu Mộc Diên hét lên. Sao lại hỏi Âu Đan chứ? Thù hận của Âu Đan dành cho cô lớn như vậy, nếu như thật sự hỏi Âu Đan thì Âu Đan sẽ không buông tha cho cô dễ dàng như thế.
Tên xăm mình nhíu mày, sau đó quan sát cẩn thận Tiêu Mộc Diên một phen, phần dưới vô thức có phản ứng, trong mắt cũng dần dần lộ ra dục vọng.
Tiêu Mộc Diên quá hiểu ánh mắt này của đàn ông. Mỗi lần Thịnh Trình Việt muốn cô đều dùng ánh mắt như thế, trong mắt tràn đầy dục vọng.
“Anh muốn làm gì?” Trong lòng Tiêu Mộc Diên nhất thời hoảng sợ, có cảm giác sợ hãi chạy dọc từ bàn chân lên, sau đó lan ra cả người cô. Trong không gian xe chật hẹp như vậy, mỗi bên trái phải đều có một tên đàn ông khiến người ta ghê tởm.
Tên xăm mình nhếch miệng lên một cách nham hiểm, dục vọng trong mắt càng lúc càng đậm, bàn tay của hắn bất chợt sờ vào quần áo của Tiêu Mộc Diên, Tiêu Mộc Diên chưa kịp phản kháng thì áo ngoài của cô đã bị xé rách. Cô cảm thấy lòng mình trĩu nặng, trong đầu không khỏi nhớ tới Thịnh Trình Việt, anh sẽ đến cứu cô chứ?
“Nếu mày đã là người phụ nữ của tổng giám đốc Âu thì bọn tao càng phải nếm thử, xem người phụ nữ của tổng giám đốc Âu rốt cuộc có mùi vị thế nào?” Tên xăm mình vừa nói chuyện, bàn tay vừa sờ soạng định xé áo lót của Tiêu Mộc Diên.
Tên đàn ông mặt to kia thấy đồng bọn động tay động chân, đương nhiên hắn cũng không thể ngồi im được, vì vậy hắn bắt đầu cởi quần của Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên giãy giụa kịch liệt, không ngờ hai tên này lại không thèm để ý đến thân phận của Âu Vũ Đình, dám cưỡng ép cô…
Trong lúc vô thức cô đã đá một cái vào của quý của tên đàn ông mặt to kia, người đàn ông mặt to chỉ cảm thấy phần dưới tê dại, của quý của hắn lập tức mềm nhũn ra, trên trán hắn cũng toát ra mồ hôi hột, sắc mặt xám ngoét, phần dưới truyền đến nỗi đau xé ruột xé gan.
Tiêu Mộc Diên hình như cũng nhìn ra được sự khác thường, thấy dáng vẻ đau khổ của người đàn ông mặt to kia, bàn tay của hắn lại che chỗ của quý, chẳng lẽ cô đã đá vào chỗ đó của hắn sao?
Trên mặt hắn dần dần hiện lên vẻ tức giận, chết tiệt, người phụ nữ này dám đá chỗ đó của hắn, hôm nay hắn phải xử người phụ nữ này.
Tên mặt to xé càng thêm mạnh bạo, quần của Tiêu Mộc Diên cũng nhanh chóng bị xé nát, từ trước tới giờ hắn chưa từng kích động như vậy…
Tên xăm mình cũng không hề rảnh rỗi, hắn bắt đầu cởi áo lót của Tiêu Mộc Diên, bàn tay bắt đầu sờ soạng…
Ngay lúc này, cửa xe bất chợt bị mở ra, khi hai người kia còn chưa kịp phản ứng lại thì Thịnh Trình Việt đã kéo tên xăm mình xuống xe. Vốn dĩ anh rất tức giận, không nghĩ đến việc cứu Tiêu Mộc Diên, nhưng trong lòng anh vẫn rất lo lắng, nên ma xui quỷ khiến thế nào mà lại bước tới. Nếu như anh tới chậm một bước nữa… anh thật sự không dám nghĩ đến hậu quả.
Tên mặt to lúc này cũng phản ứng lại, trong tay bất ngờ có thêm một chiếc súng. Khi Thịnh Trình Việt nhìn thấy, trong lòng anh vô cùng lo lắng, anh vội kéo Tiêu Mộc Diên lại theo phản xạ. Anh vừa kéo Tiêu Mộc Diên xuống xe thì lập tức rút súng của mình ra.
“Bùm!” Lưng anh trúng một phát đạn, là tên xăm mình vừa bị anh kéo xuống xe nổ súng. Thân hình Thịnh Trình Việt đứng không vững, suýt thì ngã xuống. Rõ ràng Tiêu Mộc Diên chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, cô run rẩy đỡ Thịnh Trình Việt, ngay lúc này, Thịnh Trình Việt đột nhiên nổ súng bắn ra phía sau. Trong giây phút đó, anh cũng nghiêng người rời khỏi bên cạnh xe.
Tên xăm mình không ngờ Thịnh Trình Việt sẽ ra tay nhanh như vậy, hắn không kịp tránh né, bị bắn trúng ngực, mà tên mặt to lại nhanh chóng mở cửa khác của xe ra, cầm súng nhắm thẳng về phía Thịnh Trình Việt.
Khi Thịnh Trình Việt thậm chí còn chưa phản ứng kịp thì Tiêu Mộc Diên đã ngăn trước mặt Thịnh Trình Việt. Anh đã bị trúng một phát đạn rồi, nhất định không thể bị thương nữa, nếu không anh sẽ chết mất.
Tên đàn ông mặt to thật sự không ngờ Tiêu Mộc Diên sẽ đỡ đạn thay Thịnh Trình Việt, nhưng như thế cũng tốt, phần dưới của hắn bị bất lực cũng đều do người phụ nữ này hại, nếu hắn không ăn được người phụ nữ này thì hắn sẽ hủy diệt cô…
Hắn nắm chặt súng lục, nhắm thẳng vào Tiêu Mộc Diên, dường như muốn dùng một phát súng để lấy mạng cô.
�������