"Anh Tuấn Hạo, anh nói như vậy ý là em không hiểu rõ bản thân mình ư?"
Nguyệt Nguyệt sầm mặt hỏi. Tuấn Hạo quay mặt qua chỗ khác không muốn để ý tới Nguyệt Nguyệt. Nguyệt Nguyệt không vui lẩm bẩm:
"Em lớn lên đẹp như vậy, sao không phải là công chúa nhỏ chứ."
"Ây..."
Viễn Đan kinh ngạc lên tiếng. Nguyệt Nguyệt quay đầu lại nhìn Viễn Đan.
"Chẳng lẽ em nói không đúng sao?"
Viễn Đan lập tức lắc đầu.
"Không, không, không, em nói đều đúng. Chỉ là anh nghĩ, anh nghĩ đến chuyện phải đi làm hai bài thi toán học mà kinh sợ."
Nguyệt Nguyệt im lặng nhìn Viễn Đan. Một lát sau Viễn Đan chạy trốn mất dạng. Nguyệt Nguyệt không có đuổi theo mà nhìn về phía Tuấn Hạo. Tuấn Hạo cũng nói:
"Anh cũng phải đi làm hai bài thi toán học."
Sau đó cũng chạy trối chết. Nguyệt Nguyệt hừ lạnh một tiếng đi đến trước bàn, mở bài thi ra.
"Hai người này học tập cơ khí máy móc, lại vòng vèo nói mình học tập kém, hừ, nếu như bài kiểm tra khai giảng mà mình không có thành tích cao thì hai người kia sẽ phải khóc."
Cuối cùng Nguyệt Nguyệt cũng đi làm bài kiểm tra...
Tiêu thị, trong phòng họp tập trung tất cả nhân viên mới của bộ phận thiết kế, hiện tại Thịnh Trình Việt đang tổ chức hội nghị cho cô. Vấn đề bọn họ thảo luận chủ yếu chính là, trong khoảng thời gian này có rất nhiều người để lại tin nhắn trên trang web chính thức, nói chất lượng quần áo mang nhãn hiệu Tiêu thị gần đây hơi giảm, đặc biệt có mấy kiểu dáng phát hành chậm hơn so với Thịnh Thế một khoảng thời gian. Chuyện này làm cho sự kiện Thịnh Thế nói Tiêu thị nhái sản phẩm trước đó trở nên nóng hơn, cũng làm cho rất nhiều người tẩy chay sản phẩm Tiêu thị. Nếu như quần áo tiêu thụ không tốt thì sau đó họ sẽ phải đối mặt với các. đại lý khác sẽ hủy bỏ hợp đồng.
"Phó tổng, tôi cảm thấy để Tổng giám đốc trở về."
Lúc mọi người đang trầm tư, trưởng bộ phận thiết kế của Tiêu thị là Đỗ Trang mở miệng.
"Mọi người đều biết, nhãn hiệu được ưa thích nhất của Tiêu thị chính là JO, thế nhưng gần một quý nay JO không có cho ra sản phẩm mới. Ngành nghề thời trang đổi mới rất nhanh, không để ý sẽ bị bỏ sau. Sở dĩ,chúng ta bị người khác nghi vấn đạo nhái là vì ý tưởng thiết kế trùng hợp với người khác, nhưng chúng ta lại phát hành sau bọn họ. Chính chuyện này đã chứng minh chúng ta đi đạo nhái là đúng."
Đỗ Trang nói ra một loạt nhận xét để Thịnh Trình Việt cảm thấy rất có lý, có điều anh sợ Tiêu Mộc Diên mệt mỏi, thế nhưng nhớ tới dáng vẻ nhàm chán của Tiêu Mộc Diên gần đây, để cho cô làm việc, không chừng cô còn có thể cảm ơn mình. Thịnh Trình Việt không nói gì, Mộng Huyên đã tự mình chuẩn bị bước kế tiếp, cô lấy tài liệu trong USB ra trình chiếu.
"Đây là kế hoạch của các thành viên trong bộ phận thiết kế, mọi người nhìn xem có vấn đề gì hay không, nếu như không có vấn đề gì, chúng ta cứ dựa theo phương án này mà làm."
Thịnh Trình Việt nói xong, tuy những thiết kế này là do anh chọn từ trong một đống lớn ra, thế nhưng anh vẫn có chỗ không hài lòng, dù sao cũng không có giải quyết được căn nguyên vấn đề. Hơn nữa, lúc trước anh cho rằng những phương án này có độ khó lớn, tài chính lại thiếu ổn định, nhóm người trong bộ phận thiết kế sẽ không đồng ý, thế nhưng hình như anh sai rồi. Những người này ngoại trừ thán phục ra giống như không có phát ra thanh âm nào khác.
"Phó tổng, phần tài liệu này là ai làm?"
Đỗ Trang hỏi.
Thịnh Trình Việt đang muốn trả lời là nhóm Tiểu Hỏa ở bộ phận thiết kế, nhưng trong lúc vô tình lại bỏ đi nội dung. Nội dung cùng hoạt động của phương án kia không liên quan, mà chỉ giới thiệu cặn kẽ về mối quan hệ giữa vải vóc và quần áo, còn có các loại phương pháp giải quyết khi thiết kế gặp phải khó khăn vân... vân… giới thiệu đặc biệt cặn kẽ giống như là sách giáo khoa vậy. Thịnh Trình Việt nhìn số tư liệu Mộng Huyên mang tới, hy vọng có thể nhận được sự giải thích của cô.
Mộng Huyên tỏ vẻ vô tội, cái USB này do Thịnh Trình Việt đưa cho cô trước khi cuộc họp diễn ra. Lúc này Thịnh Trình Việt mới nhớ tới, trước khi cuộc họp bắt đầu anh đã để tư liệu lẫn vào đồ đạc của Tiêu Mộc Diên, mấy cái này chính là đồ Tiêu Mộc Diên làm những ngày qua ư.
"Phó tổng, tôi cảm thấy chúng ta có thể làm một cái tạp chí nhãn hiệu đẳng cấp. Mang sản phẩm mới của chúng ta giới thiệu ở trong tạp chí, làm như vậy sẽ không xuất hiện chuyện trùng ý tưởng nhưng ra sau với người khác."
Trong đầu Đỗ Trang lóe lên một tia ý nghĩ, đột nhiên nói ra. Thịnh Trình Việt cảm giác chuyện này có chút thú vị liền nhìn Đỗ Trang, ra hiệu cho cô nói tiếp.
"Trước tiên, chúng ta có thể mang cái Power Point này làm thành bản đầu tiên, lại khiến tác giả trở thành nhà thiết kế nổi tiếng, làm như vậy sẽ hấp dẫn được một nhóm sinh viên học tập thiết kế, hoặc là những người yêu thích thiết kế thời trang."
Lời nói của Đỗ Trang khiến người ta cảm thấy có lý, chỉ là...
"Tác giả này nên là ai?"
Có người hỏi.
"Đúng, bình thường phần mở đầu tài liệu đều đề tên người làm, nhưng cái tài liệu này lại không giống, hơn nữa nội dung ngắn gọn hữu dụng, cảm giác giống như là người thấy Hoa Trọng Điểm vậy."
"Hoa Trọng Điểm!"
Thịnh Thảo An đang ngồi nghe được ba chữ này, cảm thấy người kia chính là nói đên trọng điểm rồi.
"Cái này là chị dâu làm!"
Bỗng nhiên, cô tỉnh ngộ sau đó thốt ra một câu.
Bởi vì tiếng hô to này nên xung quanh đều yên tĩnh lại. Thịnh Thảo An có cảm giác giống như tinh tinh xông vào trong đám người nên đặc biệt lúng túng.
"Chị dâu! chị dâu cô là ai?"
Đỗ Trang đặt câu hỏi. Bởi lúc Thịnh Thảo An vào không có nói về thân phận của mình, lại thêm năng lực vững chắc nên tất cả đều cho là cô thông qua con đường chính quy tiến vào.
"Chính là Tổng giám đốc."
Lúc Thịnh Thảo An lúng túng, Lâm Linh liền đứng dậy. Đỗ Trang cũng là người xuất thân từ Thịnh Thế, đương nhiên biết quan hệ giữa Tiêu Mộc Diên vàThịnh Trình Việt, nếu Thịnh Thảo An gọi Tiêu Mộc Diên là chị dâu, vậy cô ấy không phải là... Đúng rồi, cô ấy cũng họ Thịnh. Đỗ Trang không khỏi nở nụ cười, vậy mà, bây giờ cô mới biết tin tức này.
"Bởi vì, cô ấy đặc biệt yêu thích JO, là fans cuồng Tổng giám đốc, cho nên cô ấy luôn hy vọng anh của cô ấy có thể lấy được Tổng giám đốc, đó là lý do cô ấy gọi Tổng giám đốc là chị dâu."
Lâm Linh lại giải thích, mọi người trong phòng không khỏi cười, nói còn có chút nghiêm túc, khiến người ta cảm thấy thật sự đúng là như thế. Mọi người nghe xong giống như bỗng nhiên tỉnh ngộ.
"Tôi cảm giác cách gọi này cũng có ý tứ, có thể mang những thiết kế này tiến hành quảng cáo."
Đỗ Trang nói.
Nhưng cô càng nhìn Thịnh Thảo An càng cảm thấy cô ấy và Thịnh Trình Việt giống nhau, quả thật là anh em. Có điều, nếu cô ấy yêu thích ẩn núp thì cô sẽ không vạch trần. Sau đó, các nhóm vào thảo luận. Thịnh Trình Việt từ một người chủ trì hội nghị dần dần biến thành khán giả, anh tổng kết nội dung lần hội nghị này chỉ bằng một câu.
"Mời Tiêu Mộc Diên về công ty làm."
Xem ra anh chỉ có thể mời bà chủ xuống núi rồi. Nhưng mà bây giờ vị bà chủ Tiêu kia đang ở văn phòng tìm kiếm USB của mình. Bao nhiêu ngày, bỏ ra nhiều tâm huyết làm việc như vậy, đừng có mất chứ. Sau khi hội nghị kết thúc tốt đẹp, Thịnh Trình Việt trở về văn phòng, anh định thương lượng với Tiêu Mộc Diên một chút, kết quả lại phát hiện cô nằm trên mặt đất mò mẫm lung tung.
"Em đang làm gì vậy?"
Thịnh Trình Việt nhăn mặt hỏi.