"Hình như em từng hỏi anh rất nhiều vấn đề, không biết em nói cái nào?"
"Nếu như em ở bên cạnh anh, anh và con sẽ phải chịu nguy hiểm, như vậy, anh còn có thể ở cùng em không?" Tiêu Mộc Diên hỏi, trong lòng cô có chút thấp thỏm, không nhịn được nuốt nước miếng.
Thịnh Trình Việt đang suy nghĩ trong đầu, lần gần đây nhất mà Tiêu Mộc Diên nói những lời gần như thế này với anh là khi nào? Anh hỏi:
“Có phải em lại mơ mấy giấc mơ kì quái gì không?"
"Hả?"
"Anh nhớ em từng nói em gặp ác mộng, nó giống vậy sao?" Thịnh Trình Việt hỏi.
Tiêu Mộc Diên dừng một hồi rồi gật đầu: “Ừm."
"Vậy thì anh chọn em." Thịnh Trình Việt không hề do dự mà trả lời ngay.
Tiêu Mộc Diên sửng sốt rồi nở nụ cười: “Anh nói vậy mà không sợ Nguyệt Nguyệt cầm chổi rượt đánh anh sao?"
Thịnh Trình Việt như có chút suy tư:“Có rượt đuổi anh thì cũng chỉ trong mấy năm thôi. Dù sao thì khi con bé lớn lên rồi, anh cũng không thể tiếp tục dắt tay nó nữa, nhưng mà anh sẽ nắm tay em vượt qua quãng đời còn lại." Anh vừa nói vừa nắm lấy tay cô, ánh mắt mang theo sự chân tình vô bờ và rất dễ khiến cho người ta thất thủ trong lúc lơ đãng. Và có lẽ, cũng vì vậy mà Tiêu Mộc Diên nhất thời nhìn anh đến ngây dại.
"Được rồi, dù sao mơ cũng chỉ là mơ thôi, em đừng nghĩ nhiều." Thịnh Trình Việt vừa nói vừa hôn lên gò má của Tiêu Mộc Diên: “Anh nghe người ta nói rằng nếu ban ngày nghĩ về chuyện gì thì ban đêm sẽ mơ về chuyện đó. Giờ em như vậy sẽ khiến cho anh tự hỏi rằng có phải là anh đã bạc đãi em chỗ nào không."
"Không có." Tiêu Mộc Diên lắc đầu theo bản năng.
"Không có gì?" Thịnh Trình Việt vẫn luôn nở nụ cười cưng chiều như có thể làm cho trái tim của người ta cũng trở nên ngọt ngào vậy.
"Anh không hề bạc đãi em." Tiêu Mộc Diên nói.
Thịnh Trình Việt nhìn dáng vẻ của cô rồi không kìm được mà ôm cô vào lòng, sau đó anh thở dài:“Đúng là không thể buông được."
Tiêu Mộc Diên cũng cảm thấy rằng cô không thể buông anh ra được. Nếu như mơ chỉ là mơ như lời anh nói thì tốt rồi.
Đến khi đã chắc chắn rằng ngoài trừ đầu gối thì Thịnh Tuấn Hạo không hề bị thương ở chỗ nào nữa, Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt mới đưa các bé về nhà.
"Sao các con lại không cẩn thận như thế?" Tiêu Mộc Diên hơi trách cứ nhìn mấy đứa con, bởi vì lỗi lầm đó không giống như do Tuấn Hạo gây ra.
"Mẹ, chúng con đâu có muốn chuyện ấy xảy ra. Mẹ đừng trách chúng con." Nguyệt Nguyệt vừa nói vừa liều mạng chớp mắt nhìn Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên cũng thấy được con gái đã ra hiệu cho mình cô nên rất thức thời không nói ra:“Vậy khi mấy đứa ra ngoài thì nhớ gọi cho mẹ hoặc là gọi cho ba, chứ mấy đứa trẻ đi trên đường sẽ rất nguy hiểm." Cuối cùng thì Tiêu Mộc Diên cũng được dạy bảo con cái nhà mình như những người mẹ khác, nhưng tại sao cô lại chẳng thấy vui vẻ gì thế này?
"Mẹ, chúng con cũng không muốn ra ngoài nhưng thầy giáo cứ ra hết bài này đến bài khác, chúng con làm đến phát ngán rồi." Nguyệt Nguyệt nói:“Chúng con cũng biết ba mẹ bận bịu không có thời gian dẫn chúng con đi chơi nên chúng con mới bảo anh Tuấn Hạo dẫn chúng con ra ngoài chơi đấy."
Tiêu Mộc Diên nghe mấy đứa con nói vậy thì đột nhiên cảm thấy hơi áy náy:“Xin lỗi, là do mẹ không chú ý đến các con."
"Mẹ, mẹ đừng nghe Nguyệt Nguyệt nói bậy. Trong thời gian này thì Nguyệt Nguyệt là người chịu khó nhất đấy." Viễn Đan lựa chọn thời gian thích hợp để phá đám:“Chỉ là em ấy cố gắng nhưng cũng vô ích nên hơi buồn đấy ạ."
"Cố gắng nhưng vô ích?" Tiêu Mộc Diên nhìn Nguyệt Nguyệt như đang hỏi cô bé xem Viễn Đan nói như vậy là có ý gì.
Nguyệt Nguyệt yên lặng liếc Viễn Đan một cái:“Anh đắc ý gì chứ? Có giỏi thì anh so tài Ngữ Văn với em này!"
"Anh học giỏi Toán thì sao phải so mấy thứ vụn vặt ấy với em?" Viễn Đan vừa nói vừa hất cằm, lỗ mũi của cậu vừa vặn hướng về phía Nguyệt Nguyệt. Không biết Nguyệt Nguyệt lấy một đôi đũa từ đâu ra, mà một lúc sau cô bé bỗng chĩa đầu đũa về phía mũi của Viễn Đan. Viễn Đan vừa vặn thấy được nên lập tức tránh đi. Cậu bé tránh đến một nơi khá xa rồi sờ mũi:“Gần đây luôn có thứ điêu dân như ngươi muốn hãm hại trẫm, may mà trẫm trốn nhanh, nếu không thì đã để ngươi toại nguyện rồi."
"Anh học các tác phẩm văn học cổ đến ngơ ngơ rồi đấy à?" Nguyệt Nguyệt thuận tay vứt đôi đũa đi.
Tiêu Mộc Diên thấy hai đứa con hoạt bát như thế nên trong lòng cũng vui mừng hẳn. Nhưng khi cô nhìn thấy Thịnh Tuấn Hạo đứng bên cạnh im lặng không nói một lời thì cô lại không biết đứa bé này đang nghĩ gì. Hình như cho đến bây giờ thì Tuấn Hạo rất đơn độc.
"Tuấn Hạo, con..."
Tiêu Mộc Diên đang định hỏi Tuấn Hạo xem có phải nó giấu chuyện gì trong lòng hay không. Nhưng khi cô vừa nâng tay lên thì hai tay lập tức bị hai đứa bé nắm lấy.
"Mẹ, con muốn nói với mẹ vài chuyện." Hai đứa trẻ đồng thanh nói, sau đó cả hai cùng lộ ra vẻ mặt lúng túng nhưng không hề thiếu lễ phép.
Tiêu Mộc Diên cảm thấy chuyện này như có gì đó rất kì lạ.
Về đến nhà, Tiêu Mộc Diên lập tức gọi cả hai đứa lên rồi hỏi:“Hai con nói thật đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Nguyệt Nguyệt mếu máo nói:“Là do anh Tuấn Hạo hoa mắt nên lúc xe đang chạy trên đường thì lại nói mình nhìn thấy Quả Quả."
Viễn Đan gật đầu nói:“Nhưng làm sao có thể thấy Quả Quả được chứ!"
"Tại sao lại không thể?" Tiêu Mộc Diên hỏi.
"Hình như mấy hôm trước mẹ thấy con bé đi dạo siêu thị với mẹ nó mà."
Cô vừa nói xong thì hai đứa bé lập tức dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn cô:“Sao có thể chứ? Mẹ, mẹ đừng giỡn với chúng con chứ, gan của chúng con nhỏ lắm."
"Chuyện này thì liên quan gì đến gan to hay gan nhỏ? Mẹ thấy con bé thật mà. Hơn nữa bên cạnh con bé và mẹ nó còn có một người đàn ông nữa, nhìn dáng dấp thì là người đã có gia đình." Tiêu Mộc Diên cẩn thận nghĩ lại.
Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt như đang suy nghĩ gì đó nên ai cũng im lặng.
"Hai đứa giấu mẹ chuyện gì đúng không?" Tiêu Mộc Diên nở một nụ cười không thể nào giả tạo hơn nữa: “Nói thật đi. Nếu để mẹ phát hiện hai đứa nói láo câu nào thì sau này mẹ sẽ không nấu cơm cho hai đứa nữa."
"Mẹ, ngày đó Quả Quả bị mẹ cậu ấy mang đi nhảy sông thật đấy." Viễn Đan nghĩ một hồi rồi cũng quyết định nói thật với Tiêu Mộc Diên.
"Sao lại thế được?" Sắc mắt của Tiêu Mộc Diên bỗng trở nên nghiêm túc:“Hai đứa nói vậy mà không sợ Tuấn Hạo cầm dao đuổi theo sao?"
"Nhưng mà anh ấy biết chuyện này rồi." Nguyệt Nguyệt cũng cúi đầu:“Hình như anh ấy là người đã chứng kiến tất cả ấy mẹ."
"Chẳng phải nó đã nói rằng Quả Quả rời khỏi nơi này cùng với mẹ nó sao..." Tiêu Mộc Diên đang hỏi thì đột nhiên dừng lại. Lúc ấy, trông Tuấn Hạo rất đau thương. Còn có cả bộ dáng muốn nói lại thôi của Thịnh Trình Việt nữa.
"Hai đứa nói thật đấy à?" Tiêu Mộc Diên hỏi lại.
Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt cùng gật đầu.
"Chúng con nói thật mà. Mẹ, có lẽ ngày đó mẹ nhìn nhầm rồi."
Nguyệt Nguyệt than thở:“Lúc trước con rất ghét Quả Quả, nhưng khi cậu ấy đi rồi thì chẳng có ai an ủi con khi con không làm được bài thi nữa."
Viễn Đan cũng như vậy. Khi Quả Quả còn ở thì cậu không thích cô bé lắm, cậu cứ cảm thấy rằng cô bé chính là nguyên nhân làm cho nhà cậu luôn trong tình trạng không được yên ổn. Nhưng khi đi đâu thì cậu cũng chỉ nghĩ đến ưu điểm và cái tốt của cô bé. Và đến bây giờ, nếu để cho cậu đi tìm khuyết điểm của Quả Quả thì cậu thật sự không tìm được.