Lọc Truyện

VỢ NHỎ MANG THAI HỘ TỔNG TÀI

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
"Pằng..." một tiếng, tiếng vang này gần như đã làm kinh động đến cả bầu trời, nhìn màu trời lúc này như càng thêm u ám, máu bắn ra văng lên trên xe, tên đàn ông mặt to ngã rạp ra đất.

"Tổng giám đốc Thịnh, anh không có chuyện gì chứ, có phải tôi đã tới muộn rồi không." Lâm Phong nhanh chóng chạy đến trước mặt Thịnh Trình Việt, đỡ Thịnh Trình Việt, anh ta còn liếc mắt nhìn Tiêu Mộc Diên với vẻ không vui, dường như đang trách cô, nếu không phải vì cứu cô, tổng giám đốc Thịnh sẽ không bị thương.

Sắc mặt Thịnh Trình Việt có chút tái nhợt. Máu nơi họng súng chĩa vào không ngừng chảy xuống, cơn đau truyền tới từ sau lưng gần như làm anh hít ngược vào một hơi khí lạnh.

"Đến bệnh viện!" Thịnh Trình Việt lạnh nhạt nói, Lâm Phong cũng không dám chậm trễ phút nào, dìu Thịnh Trình Việt lên xe.

Tiêu Mộc Diên đờ ra một lúc, dường như đang nghĩ xem có cần đi cùng anh vào bệnh viện không, dù sao vừa rồi anh cũng đã bị thương vì cô.

"Em còn không đi à, ăn mặc như vậy vì muốn quyến rũ đàn ông sao?" Dứt lời, Thịnh Trình Việt liền trực tiếp lên xe, anh ngồi ra đằng sau, vì lát nữa Tiêu Mộc Diên cũng phải ngồi đằng sau, anh có thể tựa lên vai cô, thực ra vừa rồi giây phút cô muốn ngăn cản phát súng cho anh, đã khiến anh bị rung động sâu sắc, khiến hình ảnh cô trong lòng anh bắt đầu có những thay đổi.

Tiêu Mộc Diên vốn đang nghĩ đến chuyện của Thịnh Trình Việt, căn bản không chú ý tới cách ăn mặc của mình, sau khi Thịnh Trình Việt nhắc nhở như vậy, cô mới đột nhiên cảnh giác, nhanh chóng bước tới phía Thịnh Trình Việt.

Lên xe, nhất thời lặng im không nói gì.

Thực ra đối với việc vừa rồi Thịnh Trình Việt tới cứu cô, Tiêu Mộc Diên rất cảm động, chỉ là nghĩ đến lời nói của anh với Trương Vân Doanh trong công ty, đó đều là sự sỉ nhục của anh dành cho cô.

"Vừa rồi cám ơn anh." Tiêu Mộc Diên nhẹ nhàng nói, giọng điệu rất bình thản, nhưng lại có thể mơ hồ nghe ra một chút để ý, nếu như không phải tại anh, Âu Đan cũng sẽ không hãm hại cô.

"Ừm!" Rất bất ngờ là Thịnh Trình Việt lại ừm một tiếng, xem như trả lời Tiêu Mộc Diên, không khí nhất thời lại trở nên yên tĩnh.

Thịnh Trình Việt bất chợt cởi chiếc áo khoác dính đầy máu của mình ra, ném cho Tiêu Mộc Diên.

"Mặc vào, sau này không cho phép lại ăn mặc như vậy đi ra ngoài quyến rũ người khác nữa." Trong giọng nói của anh có chứa vẻ ngang tàng nhất định, mặc dù sắc mặt anh rất tái, nhưng khí thế của anh lại không hề yếu đi chút nào.

Tiêu Mộc Diên nhìn vết máu bên trên, tuy rằng cực kỳ không muốn mặc vào, nhưng cũng không làm trái ý của Thịnh Trình Việt, ngoan ngoãn mặc lên người mình, lập tức một mùi thơm của chanh liền xông vào cánh mũi, dường như còn kèm cả mùi máu tanh rất nồng, là thứ mùi cô vốn dĩ ghét nhất, nhưng bây giờ kỳ lạ thay, cô lại không có phản ứng gì.

"À tổng giám đốc Thịnh này, sinh nhật của Tuấn Hạo có phải vào tháng hai không?" Tiêu Mộc Diên bất chợt hỏi, tuy trong lòng cảm thấy chắc là vậy rồi, nhưng cô vẫn muốn xác nhận từ chính miệng của Thịnh Trình Việt một chút.

Thịnh Trình Việt hơi nhíu mày, nhưng sâu trong ánh mắt lại hiện lên vẻ không vui, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Tiêu Mộc Diên một cách chăm chú, như muốn nhìn thấu cô vậy, anh đã bị thương nặng như vậy vì cứu cô, thế mà cô lại chẳng quan tâm, lại đi hỏi đến con của anh?

"Sinh nhật của Tuấn Hạo có phải vào ngày 22 tháng 2 không?" Tiêu Mộc Diên không nhịn được mà hỏi lại lần nữa, trong lòng cũng rất nôn nóng muốn biết đáp án từ miệng Thịnh Trình Việt, câu trả lời của anh đóng vai trò quyết định.

Thịnh Trình Việt hơi híp mắt lại, người phụ nữ này thế mà lại biết sinh nhật của con trai anh? Xem ra cô đã nghe ngóng được từ trước rồi, thật ra cô rất để ý đến con trai anh, lẽ nào cô có sở thích yêu trẻ con sao?

Lâm Phong ngồi ở ghế trước thì thấy khinh thường, lại là một người phụ nữ muốn quyến rũ tổng giám đốc Thịnh, cô quả nhiên là thông minh, biết phải đi dụ dỗ con trai tổng giám đốc Thịnh trước, người phụ nữ này quả nhiên có thủ đoạn cao tay, thảo nào tổng giám đốc Thịnh lại có tin đồn truyền ra với cô, đây chắc đều do cô một tay dựng nên đi.

"Con trai của anh sinh nhật tháng mấy không cần em phải quan tâm, hãy nhớ, trong vòng một tuần anh muốn có bản thiết kế. Hơn nữa, trong thời gian làm việc em tự động rời khỏi công ty, phải trừ tiền thưởng trong tháng này, mười triệu." Thịnh Trình Việt lạnh lùng nói, mặc dù vừa rồi cô liều mình muốn đến cứu anh, nhưng chuyện đó và chuyện công việc không thể gộp chung lại làm một được, anh là người thưởng phạt rõ ràng.

"Mười triệu?" Tiêu Mộc Diên gần như muốn hét toáng lên, cô mới đi ra ngoài một lát như thế mà lại trừ tận mười triệu tiền thưởng của cô, anh cũng quá đen tối đi. Cô nghiêm trọng kháng nghị trong lòng.

"Có điều còn một tin nữa phải thông báo, em đã trở thành giám đốc thiết kế rồi, tiền lương cũng tăng lên, lương tháng một trăm sáu mươi triệu."

Giọng của Thịnh Trình Việt vẫn rất lạnh nhạt, thực ra anh biết năng lực của Tiêu Mộc Diên, với tài năng hiện nay của cô, đến bất cứ một công ty nào, lương một năm cũng sẽ cao hơn một tỷ sáu, anh biết Tiêu Mộc Diên rất cần tiền, vì thế anh sẽ không cho cô mức tiền lương quá cao, như vậy mới có thể nhốt cô bên cạnh mình.

"Lương tháng một trăm sáu mươi triệu!" Tiêu Mộc Diên lại một lần nữa kinh ngạc, có điều rất nhanh sự kinh ngạc của cô đã chuyển thành sự vui mừng, thật sự quá tốt rồi, lương tháng lại tăng trực tiếp từ một trăm triệu lên một trăm sáu mươi triệu, anh muốn trừ mười triệu thì cứ trừ đi.

Thịnh Trình Việt nhìn thấy dáng vẻ vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ như vậy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Mộc Diên thì không khỏi cười theo, tuy nụ cười có hơi yếu ớt, nhưng đây cũng là lần đầu tiên anh lộ ra một nụ cười thật lòng với Tiêu Mộc Diên.

Tới tận bây giờ Tiêu Mộc Diên vẫn chưa từng thấy nụ cười như thế của Thịnh Trình Việt bao giờ, mặc dù tái nhợt yếu ớt, nhưng lại tự nhiên như thế, cảm giác xuất phát từ sự vui vẻ trong lòng, khuôn mặt với những đường nét đẹp tựa điêu khắc kia lúc này hiện ra một vẻ đẹp yếu ớt.

Trong lúc Tiêu Mộc Diên đang mất hồn, Thịnh Trình Việt lẳng lặng nhắm hai mắt lại, vết thương của anh thật sự rất đau, đau đến mức anh muốn cười cũng không cười nổi.

Tiêu Mộc Diên cứ thế lẳng lặng nhìn Thịnh Trình Việt nhắm hai mắt lại, trên trán anh đã rịn đầy mồ hôi, anh đang cố sức chịu đựng cơn đau, cô chỉ cảm thấy trái tim chợt tê rần, vươn bàn tay nhỏ bé ra lau mồ hôi cho Thịnh Trình Việt.

Thịnh Trình Việt có thể cảm nhận được động tác của Tiêu Mộc Diên, có thể cảm nhận được sự dịu dàng của cô, dường như cũng có thể cảm nhận được trái tim của cô lúc này.

Nhưng anh cũng không mở mắt ra, cứ thế lẳng lặng hưởng thụ sự dịu dàng của riêng cô. Thậm chí anh còn có một nỗi xúc động, đó là muốn khiến sự dịu dàng của cô chỉ thể hiện cho một mình anh thôi.

Thời gian hạnh phúc lúc nào cũng qua đi nhanh nhất, đến bệnh viện, Thịnh Trình Việt trực tiếp được đưa vào phòng cấp cứu.

Chờ đợi rất lâu, nếu nói Tiêu Mộc Diên không lo lắng cho Thịnh Trình Việt thì đó là giả, dù sao Thịnh Trình Việt cũng vì cô nên mới bị thương, nhưng trong đầu cô vẫn còn đang nghĩ tới hình ảnh của Thịnh Tuấn Hạo, đứa bé này thật sự là con cô sao? Là đứa con trai cô luôn mong ngóng từng ngày từng đêm sao?

Đúng lúc này, Thịnh Tuấn Hạo và Thịnh Thắng đã đến.

"Trình Việt thế nào rồi?"

"Ba sao rồi ạ?"

Hai người một già một trẻ đồng thời hỏi Tiêu Mộc Diên, có thể nhìn ra được, bọn họ đều rất lo lắng cho Thịnh Trình Việt, mặc dù trong ấn tượng của Tiêu Mộc Diên, Thịnh Trình Việt rất ghét Thịnh Thắng, cho dù như vậy cũng không thể cắt đứt tình cảm của ba con bọn họ được. Có điều cuối cùng ánh mắt của cô vẫn dừng trên người Thịnh Tuấn Hạo.

"Tổng giám đốc Thịnh vẫn còn đang trong phòng cấp cứu, vẫn chưa có kết quả." Tuy bác sĩ nói vấn đề của anh cũng không lớn, nhưng Tiêu Mộc Diên cũng không dám vì thế mà tự ý đưa ra kết luận.

Thịnh Tuấn Hạo chạy đến trước mặt Tiêu Mộc Diên, kéo kéo cánh tay nhỏ bé của cô, nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện mắt của Thịnh Tuấn Hạo và Tiêu Mộc Diên cực kỳ giống nhau, trong suốt rõ ràng mà lại ánh lên ánh sáng u buồn, trầm lắng.

Chỉ là Tiêu Mộc Diên vẫn hay tươi cười, vì thế, thoạt nhìn đôi mắt sẽ dịu dàng hơn một chút, còn vẻ mặt của Thịnh Tuấn Hạo lại luôn lạnh lùng, cho nên ánh mắt thoạt nhìn cũng lạnh lùng hơn một chút.

"Dì Diên, tại sao ba lại bị thương, hơn nữa còn bị trúng đạn." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thịnh Tuấn Hạo đều là vẻ khó hiểu, nó biết viên đạn rất lợi hại, đó đều là những thứ được thấy trên ti vi, ngoài đời, tới tận bây giờ nó cũng chưa từng nhìn thấy thứ đồ ấy?

Tiêu Mộc Diên muốn mở miệng, nhưng lại hơi ngừng lại, không nói chuyện có người bắt cóc cô ra, cô sợ Thịnh Tuấn Hạo biết chuyện này thì sẽ lo lắng.

Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, các y tá đẩy Thịnh Trình Việt ra, viên đạn đã được gắp ra an toàn, chỉ cần nghỉ ngơi thêm một chút, anh sẽ không có việc gì.

Thịnh Trình Việt được chuyển đến phòng bệnh thông thường, tuy Thịnh Thắng đến thăm Thịnh Trình Việt, nhưng hai ba con bọn họ chẳng hề nói một câu, Tiêu Mộc Diên cảm thấy bầu không khí như vậy có chút kì lạ. Cô vẫn luôn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thịnh Tuấn Hạo, trong lúc nhất thời cũng không biết phải nói gì?

"À thì... Hai ba con anh có chuyện thì cứ nói đi, tôi đi ra ngoài trước nhé." Dứt lời, Tiêu Mộc Diên kéo theo Thịnh Tuấn Hạo đi ra ngoài, cô còn muốn hỏi thử Thịnh Tuấn Hạo tháng mấy sinh nhật nữa? Vừa nghĩ tới nó là con trai mình, trong lòng cô khỏi phải nói có bao nhiêu xúc động.

"Đứng lại." Khi Tiêu Mộc Diên bước chân ra đến cửa, Thịnh Trình Việt lại bất chợt hô lên, người phụ nữ này muốn chạy là chạy à, lại còn mang theo con của anh, lẽ nào người phụ nữ này thật sự có ý đồ với con anh? Hơn nữa anh còn chính tai nghe thấy con anh từng nói là sau khi lớn lên nó muốn cưới Tiêu Mộc Diên làm vợ.

Tiêu Mộc Diên và Thịnh Tuấn Hạo đồng thời dừng lại, sau đó đồng thời quay đầu, đồng thời nhìn về phía Thịnh Trình Việt, sau đó đều hơi hơi nghi hoặc, vừa rồi nhìn ý Thịnh Thắng rõ ràng là có lời muốn nói với Thịnh Trình Việt, cô để lại phòng cho bọn họ chẳng lẽ không tốt sao?

"Quay lại đây, anh khát, rót cho anh cốc nước đi." Thịnh Trình Việt lại nói, anh không muốn nói bất kỳ câu nào với Thịnh Thắng hết, trong lòng anh, bắt đầu từ giây phút mẹ anh chết đó, anh đã không có gia đình nữa rồi, còn Thịnh Thắng cũng không phải ba anh.

Lúc đó trong đám cưới mà Thịnh Thắng lấy Âu Liên, anh cũng đã nói, nếu như ông ta cưới Âu Liên, thì ông ta sẽ không còn là ba anh nữa, nhưng ông ta vẫn cưới Âu Liên.

Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt, lại nhìn sang Thịnh Thắng ở bên cạnh không nói lời nào, hai ba con này sao thoạt nhìn cứ như kẻ thù của nhau thế? Tuy nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đi rót nước cho Thịnh Trình Việt.

Tiêu Mộc Diên còn cung kính bưng tới trước mặt Thịnh Trình Việt, thực ra không vì điều gì khác, chỉ vì số tiền lương Thịnh Trình Việt đã nói lúc trên xe, một trăm sáu mươi triệu tiền lương của cô, rót cốc nước thôi thì có là gì?

"Ông nội, hay là chúng ta về trước đi." Thịnh Tuấn Hạo chợt nói, nó nghĩ, để ba và dì Diên xây dựng quan hệ cho tốt, chưa biết chừng sau này dì Diên sẽ trở thành mẹ của nó đó?

Thịnh Thắng mím môi không nói gì, nhưng cũng không có ý muốn trở về, nếu bây giờ ông ta trở về thì chẳng phải sẽ vừa hay để người phụ nữ này có cơ hội ở riêng với con trai ông ta sao?

"Tiêu Mộc Diên, tôi muốn nói chuyện với cô một lát." Thịnh Thắng chợt nói, biểu cảm trên mặt rõ ràng là vẻ không vui, ông ta muốn làm cho người phụ nữ này rời khỏi Thịnh Trình Việt, tất cả các tài liệu về cô ông ta đã điều tra hết rồi, tuy tài liệu về cô có sáu năm bỏ trống, nhưng chuyện ba cô ngồi tù cũng là chuyện hoàn toàn chính xác, nếu dùng chuyện của ba cô để uy hiếp cô, còn sợ cô sẽ không rời khỏi con trai mình sao?

Danh sách truyện HOT