Tiêu Mộc Diên hơi biến sắc, vẻ mặt không hiểu gì, nói: "Tiêu thị chúng cháu là một công ty nhỏ bình thường, mới thành lập chưa đến một năm thôi."
Ông lão nghe Tiêu Mộc Diên trả lời thì có chút mất mát: "Không phải cháu đã nói nhất định sẽ nói thật sao?"
Lời của ông lão khiến Tiêu Mộc Diên ngẩn ra, nhưng mà nhớ tới lời cha mẹ trước khi đi nước ngoài đã nói với cô trước đó, cô vẫn kiên trì: "Lời cháu nói là thật, nếu không tin ông có thể điều tra thử, xem cháu có nói thật hay không?"
Vẻ mặt kiên định của Tiêu Mộc Diên khiến ông lão ngây người, ông đưa tay lên nhìn lễ phục rực rỡ trên báo, đáy mắt đã ươn ướt. Mặc dù Tiêu Mộc Diên không biết vì sao, nhưng cô mơ hồ cảm nhận được sự bi thương của ông lão này.
"Ông còn gì muốn hỏi cháu không?"
Ông lão trầm mặc một lúc lâu, mở miệng rồi lại thôi. Ông lắc đầu: "Không có."
Tiêu Mộc Diên nghĩ nếu không có chuyện gì nữa, đang chuẩn bị cùng Thịnh Trình Việt rời khỏi đây, ai ngờ... chưa kịp đi thì chợt nghe tiếng nói từ phía sau truyền tới: "Ông nội?"
Tiêu Mộc Diên đang suy nghĩ, giữa thanh thiên bạch nhật ai rảnh rỗi không có việc gì làm lại gọi người khác là ông nội chứ? Cô xoay người lại thì thấy Triệu Dương đang đi tới đây.
Một câu này của Triệu Dương rốt cuộc đã nhắc cho Thịnh Trình Việt, anh đương nhiên đã gặp ông lão này, chính là người lập ra giải thi đấu quốc tế, ông lão nhà họ Triệu, Triệu Hoàng Sâm.
Nghe nói mỗi năm ông đều sẽ đến xem thi đấu, như vậy thì đương nhiên Tiêu Mộc Diên cũng có thể quen. Lúc đầu Triệu Hoàng Sâm còn có thể giữ được vẻ mặt, đến khi nhìn thấy Triệu Dương, sắc mặt lập tức suy sụp.
"Sao cháu lại ở đây?" Giọng nói của Triệu Hoàng Sâm chợt lạnh.
Triệu Dương nghe lời này thì thấy trong lòng hơi khó chịu, anh vốn tưởng mình bỏ đi nhiều năm, ông Triệu Hoàng Sâm có thể cũng sẽ nhớ đến mình. Bây giờ chẳng lẽ không phải là anh bắn tin mình đang ở đây à? Anh còn tưởng ông đến để gặp mình chứ.
"Cháu chỉ đi ngang qua đây thôi." Triệu Dương kiềm nén tất cả khó chịu dưới đáy lòng, làm ra vẻ không sao cả, sau đó rất bình tĩnh đi qua trước mặt Triệu Hoàng Sâm.
Triệu Dương biết Triệu Hoàng Sâm cũng không tha thứ cho mình. Nhưng anh không biết, trong lúc đi qua, ánh mắt Triệu Hoàng Sâm vẫn luôn ở trên người anh không rời. Hai người chỉ giao tiếp ngắn ngủi một chút cũng đủ khiến người ta hiểu rõ mối quan hệ rồi.
Sau khi thấy Triệu Dương đã đi xa, Triệu Hoàng Sâm đi tới trước mặt Tiêu Mộc Diên, nói mình đi về trước rồi xoay người rời đi. Tiêu Mộc Diên cũng không hề có ý muốn ngăn lại.
Lúc Tiêu Mộc Diên nhìn thấy bóng lưng của Triệu Hoàng Sâm, tâm trạng cô vẫn còn có chút phức tạp, luôn cảm thấy Triệu Hoàng Sâm chỉ mới nói nửa câu.
Nói đến tên trước đây của Tiêu thị thì dù hỏi cô cũng không biết, cô còn tưởng rằng chỉ đơn giản là Tiêu thị thôi. Nhưng là bây giờ xem ra rõ ràng là không phải.
"Vợ à, em có thấy có gì đó không đúng không?" Thịnh Trình Việt biết rõ còn hỏi.
Tiêu Mộc Diên vẫn y như anh nghĩ, lắc đầu nói không có gì, sau đó cùng anh đến công ty. Giải thi đấu quốc tế sắp tới, phần lớn người trong phòng làm việc đang cổ vũ cho Thịnh Thảo An.
Thịnh Thảo An đương nhiên cực kỳ tự tin nói: "Yên tâm đi, không thành vấn đề, tôi có giáo viên cực kỳ xuất sắc, tôi nghĩ chị ấy có thể giúp tôi vượt qua."
"Giáo viên nào? Hôm khác gọi tôi đến gặp, tôi cũng muốn nâng cao tài nghệ của mình." Một đồng nghiệp trêu ghẹo.
"Không thành vấn đề." Thịnh Thảo An lập tức đáp ứng. Mọi người kinh ngạc, Thịnh Thảo An lại đáp ứng sảng khoái như vậy? Các đồng nghiệp thật sự đều sợ ngây người.
"Thảo An, giáo viên của cô không mắng người chứ?" Đồng nghiệp hơi lo lắng hỏi.
"Tại sao lại muốn mắng tôi chứ?" Thịnh Thảo An hỏi.
"Bởi vì cô ấy chưa đồng ý mà cô đã đáp ứng để chúng tôi gặp, thông thường giáo viên nổi tiếng đều có tính khí cổ quái!"
Thịnh Thảo An rốt cục đã hiểu ý của đồng nghiệp, cô mạnh mẽ lắc đầu: "Giáo viên của tôi cực kỳ dịu dàng, mọi người muốn mang về nhà cũng được, đừng nói là chỉ gặp mặt."
Thịnh Thảo An càng nói càng khó hiểu, giáo viên của Thịnh Thảo An không phải là Tiêu Mộc Diên sao? Sao có thể mang về nhà chứ! Còn muốn mang thì mang? Nếu như Thịnh Trình Việt thấy được, chẳng phải sẽ đập chết cô sao? Chỉ có điều, lời nói của Thịnh Thảo An đã thành công khiến một người đang chỉnh trang quần áo ngẩng đầu lên nhìn.
"Vậy cô để cho chúng tôi gặp đi! Dù sao nói miệng thôi thì cũng không có bằng chứng." Các đồng nghiệp nói.
Thịnh Thảo An cũng đồng ý rất nhanh, dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, lấy ra quyển "Mười tám phương pháp cắt ghép".
Nhất thời, phòng làm việc đang sôi trào lập tức nguội lạnh. Nụ cười của các đồng nghiệp dần dần cứng ngắc trên môi. Có người chậm chạp hỏi: "Đây là giáo viên của cô?"
Thịnh Thảo An nhìn quyển sách một hồi, thấy mọi người đều tưởng mình đang đùa thì lại lấy từ ngăn kéo ra một quyển "Thiết kế nhập môn", cười tươi rói: "Đây cũng là giáo viên."
"..."
Thịnh Thảo An vẫn giữ nụ cười, bị mọi người nhìn hồi lâu, rốt cục có người cảm thấy cô nhàm chán, rời khỏi đây.
"Ôi, không phải mọi người nói muốn gặp giáo viên của tôi sao? Giáo viên của tôi rất dịu dàng, anh xem cô ấy đang ngủ, cô ấy cũng không đánh người. Bây giờ tôi có thể để lại cho mọi người, hai chín nghìn một bộ, miễn phí vận chuyển nha." Thịnh Thảo An hét lên như vậy, nhưng không có ai để ý đến cô.
Thịnh Thảo An ôm mấy cuốn sách của mình thở dài: "Giáo viên tốt như vậy, sao lại không có ai cần chứ?"
Tiêu Mộc Diên vốn định hỏi thử về tình hình của ngành này, kết quả vừa đến đã thấy Thịnh Thảo An mày ủ mặt ê, cô đi tới bên cạnh Thịnh Thảo An, thân mật vỗ vai cô.
"Xảy ra chuyện gì sao?" Thịnh Thảo An quay đầu nhíu mày, để mấy cuốn sách trước mặt Tiêu Mộc Diên, hỏi: "Chị dâu, trọn bộ hai cuốn sách này em chỉ bán giá hai chín nghìn thôi, hơn nữa em còn miễn phí vận chuyển, thế nào? Chị có muốn mua một bộ không?"
Tiêu Mộc Diên nhìn mấy cuốn sách này, hơi nhíu mày: "Mấy cuốn này hình như... đều là chị mua cho em mà?"
"A..." Thịnh Thảo An lúng túng, nhưng cũng không có chuyện gì, đáp: "Hình như đúng là vậy, bây giờ em có thể trả lại chúng cho chị không?"
"..."
Tiêu Mộc Diên im lặng nhìn Thịnh Thảo An, cô không hiểu Thịnh Thảo An đang muốn làm gì.
"À, chuyện là như vậy, gần đây em đi mua một ít sách về, nhưng chỗ để của em không lớn lắm, từ lâu đã chật rồi, nên em muốn chuyển nhượng những cuốn sách nhập môn này đi." Thịnh Thảo An giải thích.
Tiêu Mộc Diên nhớ lại loại giá sách cực lớn trong phòng Thịnh Thảo An, cái đó mà cũng để hết được sao? Xem ra gần đây cô ấy đã tốn rất nhiều công sức.
Tiêu Mộc Diên nói: "Chị thấy không chuyển nhượng được cho người trong công ty đâu, hay là em tìm người thu mua giấy vụn đi! Mấy cuốn sách này cũng đủ mua một cuốn sách nhỏ."