Vốn dĩ Lưu Mỹ còn muốn nói mình làm thế nào có thể đưa trở về thì lại nghe thấy Tuấn Hạo nói như vậy.
Bà vừa nhìn thấy Thịnh Tuấn Hạo không hiểu sao lại thấy tức giận. Vốn dĩ bà cho rằng Thịnh Tuấn Hạo là con của Thịnh Trình Việt và người phụ nữ khác, vậy thì Tiêu Mộc Diên qua đây sẽ trở thành mẹ kế của người ta. Nhưng lúc nhìn thấy vẻ ngoài giống nhau giữa Tuấn Hạo và Tiêu Viễn Đan, bà vô cớ nhớ lại cảnh tượng nhiều năm trước khi Tiêu Mộc Diên dẫn theo hai đứa trẻ đến cậy nhờ bà.
“Vậy thì tự mình đi đi, vừa hay có thể luyện tập một chút.” Lưu Mỹ nói xong, bà quay đầu lại nói với Tiêu Mộc Diên: “Bây giờ các con đi Tiêu Á phải không? Vậy thì đưa bà đi theo cùng.”
“Dạ?” Tiêu Mộc Diên giống như nghe chưa hiểu lắm.
Hình như Lưu Mỹ nghĩ tới điều gì, bà lẩm bẩm: “Bây giờ hình như chỉ gọi đơn giản là Tiêu thị, vẫn là tên cũ dễ nghe hơn.”
Tuy Lưu Mỹ nói rất nhỏ nhưng lời này Tiêu Mộc Diên vẫn nghe thấy được.
Tiêu Mộc Diên đi đến bên cạnh Lưu Mỹ hỏi bà: “Bà biết tên gọi trước đây của Tiêu thị ạ?”
Dường như từ trước tới nay Tiêu Lâm chưa từng nói qua với cô về tên gọi khác của Tiêu thị, vì vậy khi thành lập công ty cũng là tùy ý điền tên vào mà thôi.
Lưu Mỹ dừng lại một lát, sau đó không hiểu hỏi: “Cái gì mà tên gọi cũ? Lúc nãy bà có nói gì sao?”
Thấy dáng vẻ “Tôi không làm gì hết, không nói gì hết” của bà, Tiêu Mộc Diên biết là mình không làm gì được người bà này rồi.
Tiêu Mộc Diên lắc đầu: “Không, không có gì cả. Vậy bây giờ con và Trình Việt đi làm trước đây, nếu có chuyện gì bà có thể gọi điện cho chúng con.”
Lưu Mỹ nghe Tiêu Mộc Diên nói vậy liền đứng dậy dạy dỗ một phen nhưng lại nghe thấy bọn trẻ bắt đầu vẫy tay nói: “Tạm biệt mẹ, mẹ đi đường bình an!”
Giọng nói của bọn trẻ ngọt ngào làm cho Tiêu Mộc Diêu nở nụ cười dịu dàng, cô vẫy tay với bọn trẻ: “Tạm biệt các con.”
Sau đó Tiêu Mộc Diêu theo Thịnh Trình Việt đi đến công ty.
Lưu Mỹ nhìn theo bóng lưng của bọn họ thở dài, bà nghĩ đến mình vốn dĩ là một người ghê gớm như thế, Tiêu Mộc Diên thì là một đứa ngoan ngoãn, sao đột nhiên lại không nghe lời bà nữa rồi?
“Cụ ơi, cụ muốn đi đến trường với chúng con không?” Nguyệt Nguyệt nhìn thấy sắc mặt của Lưu Mỹ không được tốt lắm, bèn mở miệng nhắc nhở bà.
Lưu Mỹ nhìn thấy Nguyệt Nguyệt thì nghĩ không nên trút giận lên người bọn trẻ: “Cụ...”
Nhưng bà chưa kịp nói gì đã nghe Tuấn Hạo nói: “Em đã mấy tuổi rồi mà còn muốn người lớn đưa đi, em không biết ngại à?”
Tiếp đó Tuấn Hạo giống như khinh bỉ liếc mắt nhìn Nguyệt Nguyệt tiện thể liếc nhìn Lưu Mỹ một cái, sau đó lại quay đầu nói với hai đứa nhóc kia: “Đi nhanh lên, chắc chú tài xế đang đợi chúng ta đấy.”
“Vâng.” Nguyệt Nguyệt và Viễn Đan đứng dậy, tạm biệt Lưu Mỹ xong rồi đi ra ngoài.
Lưu Mỹ nhìn căn phòng trống trải này nói không được rốt cuộc mình có cảm giác thế nào? Thế là bà cứ ngồi ngơ ngác ở đó rất lâu, cho đến khi thím Lưu đến quét dọn bà mới đứng lên rời khỏi.
Bà ra khỏi nhà lại cảm thấy mơ hồ, nửa cuộc đời bà đều phiêu bạt ở nước ngoài, bà không biết sau khi trở về nước mình còn có thể đi đâu được nữa.
Hơn nữa bà lại cứ khăng khăng tới nhà Tiêu Mộc Diên ở, chưa từng đến ở nhà của con gái và con rể mình bao giờ.
Bà thở dài: “Lưu Mỹ à, bà làm người cũng quá thất bại rồi, khó khăn lắm mới nuôi người ta khôn lớn, kết quả chẳng ai chịu để ý đến bà.”
Nhưng mà Lưu Mỹ vẫn đi ra ngoài, bà cũng vẫn là một bà cụ ăn mặc hợp thời, hơn nữa còn có khí chất ung dung, vì vậy ra bên ngoài có rất nhiều người vì phong thái của bà mà ngoảnh đầu nhìn lại.
Bà cứ đi theo hướng mà mình nhớ, nhưng cũng không ai biết rốt cuộc là bà muốn đi đâu.
Mà Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt đương nhiên là đến thẳng công ty, dù sao giải thi đấu quốc tế sắp diễn ra, hôm nay lại là ngày tạp chí của bọn họ phát hành.
Để thể hiện sự coi trọng của Tiêu thị dành cho hạng mục này, hôm nay Tiêu Mộc Diên ăn mặc rất chỉn chu để xuất hiện trong buổi họp báo.
Lúc còn ở bên dưới hội trường cô đã quan sát khắp nơi, nhìn tới nhìn lui cũng không nhìn thấy bóng dáng của Thịnh Thảo An và Lâm Linh đâu.
Nếu là bình thường tất nhiên cô sẽ không có lời gì khác muốn nói, nhưng mà bây giờ...
Quy tắc của giải thi đấu quốc tế lần này đã có sự thay đổi, trừ giám khảo ra còn tăng thêm yêu cầu bình chọn của khán giả, vì vậy Tiêu Mộc Diên chuẩn bị buổi hợp báo lần này để cho Thịnh Thảo An cố gắng hết sức thể hiện được bản thân, khiến cho khán giả ít nhiều gì cũng nhớ được khuôn mặt này.
Hơn nữa, những thời gian đầu cũng sẽ công bố những thông tin có liên quan đến quan điểm về thiết kế của Thịnh Thảo An.
“Mộng Huyên, cô có nhìn thấy Thảo An ở đâu không?”
Trên buổi họp báo, Tiêu Mộc Diên nhỏ giọng hỏi Mộng Huyên ngồi bên cạnh.
Mộng Huyên cũng nhíu mày lắc đầu: “Sáng nay tôi cũng chưa gặp cô ấy.”
“Vậy còn Linh Linh thì sao?” Tiêu Mộc Diên lại hỏi, hai người này bình thường đều ở chung, nếu tìm được Lâm Linh chắc chắn có thể tìm được Thịnh Thảo An.
Mộng Huyên vẫn lắc đầu: “Tôi cũng chưa gặp hai người bọn họ.”
Tiêu Mộc Diên cầm điện thoại di động, bắt đầu từ lúc cô đến hiện trường đã gọi ngay cho Thịnh Thảo An vô số cuộc, nhưng mãi không có người nhận.
“Còn bao lâu nữa sẽ mở màn?” Tiêu Mộc Diên hỏi.
Mộng Huyên nhìn thời gian nói: “Chắc còn khoảng nửa tiếng nữa là bắt đầu.”
Sau khi nghe được câu này, Tiêu Mộc Diên dứt khoát xoay người rời đi.
Cô đi rất nhanh, vừa lúc Thịnh Trình Việt đang cầm một đống giấy tờ lướt qua người cô, anh không hiểu xoay người lại thì gặp Mộng Huyên đang đuổi theo sau.
“Có chuyện gì vậy?” Thịnh Trình Việt hỏi.
Mộng Huyên nhìn Thịnh Trình Việt nói: “Hình như buổi họp báo này có lời rất quan trọng cần Thịnh Thảo An phát biểu, nhưng bây giờ không biết cô ấy đang ở đâu?”
“Bây giờ con bé vẫn chưa đến?” Thịnh Trình Việt nhăn mày: “Vậy lúc nãy Diên Diên vội vàng như vậy là cô ấy muốn đi đâu?”
Cho dù Thịnh Thảo An không đến, Tiêu Mộc Diên cô lại muốn đi đâu chứ?
Mộng Huyên nhìn bóng lưng đã càng ngày càng xa của Tiêu Mộc Diên, lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết tổng giám đốc muốn đi đâu.”
Thịnh Trình Việt hơi suy nghĩ một lát, tiếp sau đó anh cũng đi theo của Tiêu Mộc Diên.
“Tổng...Phó tổng...” Mộng Huyên đang muốn mở miệng gọi Thịnh Trình Việt, nhưng lại bị người bên cạnh đụng một cái.
“Cô thư ký.”
Nghe có người đang gọi cô, Mộng Huyên quay đầu nhìn thì thấy một người có dáng vẻ là phóng viên đang đứng bên cạnh.
“Có chuyện gì không?” Mộng Huyên hỏi.
Người có vẻ là phóng viên hỏi: “Buổi họp báo phát hành của tạp chí bên cô có thể bắt đầu được chưa?”
Mộng Huyên nghĩ đến hai người vừa rời đi, thật ra cô ấy muốn nói Thịnh Thảo An không đến cũng không sao, dù sao cũng chẳng có ai biết cô ấy, nhưng mà hai người này không phải vậy, chỉ cần một trong hai người ở lại thì đều có thể kiểm soát toàn bộ hiện trường.
Nhưng mà...đương nhiên Mộng Huyên là người có tố chất chuyên nghiệp, cô mỉm cười nói với phóng viên: “Ngại quá, trên thư mời có viết rõ thời gian.”
Sau đó cô không đợi phóng viên nói thêm gì nữa đã xoay người rời đi.