Thịnh Trình Việt vô cùng phấn khởi đưa bữa sáng cho Tiêu Mộc Diên.
Nhưng Tiêu Mộc Diên nhìn đồ ăn sáng với vẻ rầu rĩ không vui.
"Em sao thế, em không đói à?" Thịnh Trình Việt nhìn cô đầy lo lắng.
"Thật ra em đang nghĩ, có phải ở bên cạnh anh em đã quá hạnh phúc rồi hay không?" Tiêu Mộc Diên trịnh trọng nhìn Thịnh Trình Việt nói.
Cô luôn cảm thấy Thịnh Trình Việt đối với mình quá tốt, cũng sắp chiều hư cô rồi.
Lúc này, Thịnh Trình Việt cảm thấy hơi mê muội, dùng tay xoa xoa đầu Tiêu Mộc Diên: "Đồ ngốc, em đang nghĩ lung tung gì thế? Hạnh phúc thì tốt chứ sao?"
"Em cảm thấy về phương diện thiết kế em vẫn chưa đủ giỏi, em muốn đi nước ngoài bồi dưỡng..." Trải qua biểu hiện của mấy ngày nghiên cứu bản thảo thiết kế, Tiêu Mộc Diên cảm thấy cô còn có khả năng tiến bộ hơn nữa.
Sau khi nghe được tin này, Thịnh Trình Việt hơi hoảng hốt.
Nếu sau này cô không ở cùng anh thì anh phải làm thế nào đây?
"Không được! Anh không đồng ý." Vừa nghĩ tới sau này bản thân không gặp được Tiêu Mộc Diên nữa, Thịnh Trình Việt cảm thấy như sắp sụp đổ rồi, anh tức giận nói: "Về sau em không được nhắc lại chuyện này nữa."
Tiêu Mộc Diên không ngờ mình chỉ vô tình nhắc tới chuyện này, mà Thịnh Trình Việt đã tức giận như vậy rồi. Xem ra vấn đề này vẫn còn cần thêm thời gian.
"Em chỉ thuận miệng nói vậy thôi mà." Tiêu Mộc Diên cũng cảm thấy hình như mình ngả bài với Thịnh Trình Việt nhanh quá.
Thấy ánh mắt Tiêu Mộc Diên hơi bối rối, Thịnh Trình Việt cảm thấy hình như thái độ vừa nãy của mình hơi nóng nảy quá.
"Diên Diên, xin lỗi em, vừa rồi anh nói hơi nặng. Thật ra, anh chỉ không nỡ để em rời đi mà thôi." Lúc này, Thịnh Trình Việt nắm chặt hai tay Tiêu Mộc Diên, vô cùng áy náy nói với cô: "Em sẽ không giận anh chứ?"
Tiêu Mộc Diên lắc đầu.
Cô thật bó tay với anh, một giây trước còn hung dữ với mình, một giây sau lại trở nên ngoan ngoãn như vậy.
"Vậy thì ngoan ngoãn ăn sáng đi." Thịnh Trình Việt khôi phục vẻ cười đùa hớn hở vừa nãy.
Tiêu Mộc Diên chỉ có thể vừa lơ đãng ăn bữa sáng vừa buồn bã suy nghĩ.
Sau khi ăn sáng xong, Tiêu Mộc Diên mới phát hiện điện thoại di động của mình hết pin. Sau khi cầm điện thoại đi nạp pin, cô mới khởi động lại máy, phát hiện có hơn mấy chục cuộc gọi nhỡ, đều là cuộc gọi đến của của Lưu Mỹ.
Trong lòng Tiêu Mộc Diên lo lắng.
Chẳng lẽ trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?
Tiêu Mộc Diên không quan tâm điện thoại đang sạc pin hay không, trực tiếp gọi ngay điện thoại lại.
"Alo, con..." Vừa nói được hai chữ, Tiêu Mộc Diên lập tức bị ngắt lời.
"Chẳng lẽ con không biết rằng ban đêm tuyệt đối phải về nhà ngủ sao? Con đừng quên, con là phụ nữ đã có chồng." Đầu điện thoại kia truyền đến âm thanh the thé đứt quãng của Lưu Mỹ.
Sau khi nghe thấy lời này của Lưu Mỹ, lòng Tiêu Mộc Diên trĩu nặng. Sao bà nói như mình vượt quá giới hạn vậy.
"Thật ra đêm qua con ở lại công ty làm thêm giờ." Rõ ràng nói thật, nhưng không biết tại sao Tiêu Mộc Diên lại cảm thấy hơi chột dạ.
Hình như bà ngoại quản quá nhiều rồi.
"Chẳng lẽ vì công việc thì bỏ bê con cái được sao?" Đầu kia điện thoại, Lưu Mỹ bắt đầu trách hỏi.
"Việc đó... Công việc của con thật sự quá bận rộn, hơn nữa không phải đã có bà chăm sóc bọn chúng sao? Con phải đi giải quyết một số việc, đợi con về nhà rồi chúng ta nói tiếp nhé." Tiêu Mộc Diên nói liền một hơi rồi lập tức cúp điện thoại.
Không thể để cho Lưu Mỹ tiếp tục nói nữa.
Buổi tối, Tiêu Mộc Diên đã may xong quần áo trên bản thảo thiết kế.
Cô còn đang xử lý vấn đề chi tiết trên quần áo.
Ở ngoài studio quan sát cẩn thận một lúc lâu, phát hiện Thịnh Trình Việt không có ở đó, Thịnh Thảo An mới thở phào nhẹ nhõm, đi vào.
Khi thấy bộ quần áo, cô há miệng kinh ngạc, vì nó thật sự là quá đẹp.
"Chị dâu, chị thật giỏi quá, lại có thể thiết kế ra bộ quần quần áo đẹp như vậy." Thịnh Thảo An sờ hoa thêu trên quần áo, sau đó lại nhìn khung thêu trên tay Tiêu Mộc Diên một chút, giật mình: "Những hoa thêu này đều là chị tự tay thêu lên sao?"
"Hoa thêu tay này khá đẹp, nếu như thêu bằng máy, nhìn sẽ rất thô cứng." Tiêu Mộc Diên nói với Thịnh Thảo An một câu rồi lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Thịnh Thảo An ở đó hết nhìn Đông lại nhìn Tây một lúc lâu, cứ cảm thấy anh trai không ở đây hơi không thích hợp: "Anh đi đâu rồi chị?"
"Anh ấy... chị bảo anh ấy đi mua giúp chị một số thứ rồi." Tiêu Mộc Diên đáp qua loa.
Lúc này, Thịnh Thảo An nhìn kim đồng hồ, đã mười giờ hơn rồi, chắc là anh ra ngoài mua đồ ăn khuya.
Không ngờ vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Lúc này cửa "Ken két" một tiếng lập tức được mở ra.
Thịnh Thảo An lại trợn mắt há mồm, vì cô nhìn thấy trong tay Thịnh Trình Việt cầm không phải là bữa ăn khuya mà là các loại chỉ đủ màu sắc.
"Anh, anh cầm những thứ này để làm gì?"
Thịnh Thảo An ngạc nhiên nhìn phía trước.
Tiêu Mộc Diên không trực tiếp trả lời vấn đề của Thịnh Thảo An, mà dùng kim xuyên qua những sợi chỉ đủ màu đó, sau đó lại bắt đầu thêu lên bộ quần áo kia.
Thịnh Thảo An nhanh chóng hiểu ra.
Thì ra Tiêu Mộc Diên muốn dùng chỉ đủ màu này để thêu thùa.
"Chị dâu, bộ quần áo này còn phải may trong bao lâu nữa?" Lúc này, Thịnh Thảo An cũng cảm thấy chị dâu làm việc thật quá nghiêm túc. Cô thật phục sát đất.
"Em còn đứng ở đây làm gì?" Thịnh Thảo An định tiếp tục mở miệng nói chuyện, thì Thịnh Trình Việt lại đi trước một bước, ngắt lời cô.
Thịnh Thảo An đối mặt ánh mắt Thịnh Trình Việt.
Có phải em muốn ở đây làm bóng đèn hay không?
Thịnh Thảo An lập tức đọc được ý này trong mắt Thịnh Trình Việt.
Lúc này Thịnh Thảo An chỉ có thể làm mặt quỷ với Thịnh Trình Việt, cô vội ném ra một câu: "Chị dâu, em đi trước" rồi rời đi.
Thịnh Trình Việt đi tới bên cạnh Tiêu Mộc Diên, nhìn cô dùng ngón tay mảnh khảnh thêu từng đường kim mũi chỉ.
Nếu cô muốn ở đây tăng ca thì anh sẽ lặng lẽ ở đây cùng cô. Dù sao chỉ cần giải thi đấu quốc tế này kết thúc, chắc chắn anh sẽ khiến cho Diên Diên ngoan ngoãn ở bên cạnh mình.
"Nếu anh buồn ngủ thì cứ về ngủ trước đi." Hình như Tiêu Mộc Diên không quen với ánh mắt nóng rực của Thịnh Trình Việt lắm.
"Sao anh có thể bỏ bà xã của anh lại một mình chứ?" Dứt lời, Thịnh Trình Việt lập tức thuận thế dùng hai tay anh ôm eo Tiêu Mộc Diên, sau đó hạnh phúc khẽ hôn lên mặt cô một cái.
Tiêu Mộc Diên mỉm cười, anh trở nên dính người thế này từ lúc nào chứ?
Lúc sắp đến mười hai giờ, Tiêu Mộc Diên không kìm được ngáp một cái, kết quả sau khi Thịnh Trình Việt nhìn thấy hành động này lại sốt ruột nói: "Đừng quan tâm giải thi đấu quốc tế gì nữa, chúng ta trở về đi ngủ thôi!"
Thứ gì cũng không thể để người phụ nữ của anh vất vả như vậy.
“Em sắp hoàn thành rồi." Tiêu Mộc Diên thật dở khóc dở cười. Chẳng qua cô chỉ ngáp một cái mà anh đã căng thẳng như vậy.
Một lúc sau, Tiêu Mộc Diên vươn người một cái, vì cuối cùng việc lớn đã hoàn thành rồi.
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!