Tiêu Mộc Diên còn chưa kịp vươn vai đã bị Thịnh Trình Việt nhanh tay nhanh mắt ôm lấy.
“Em xong việc rồi, bây giờ tới lượt anh.” Khuôn mặt Thịnh Trình Việt nhếch lên một nụ cười xấu xa, lúc này Tiêu Mộc Diên cũng không kìm được bật cười.
Tiêu Mộc Diên thẹn thùng nói: “Sáng ngày mai em còn phải thức dậy sớm...”
Thịnh Trình Việt lại dẫn Tiêu Mộc Diên đến khách sạn đã làm vào tối hôm qua, anh hôn lên trán Tiêu Mộc Diên, rồi mê man ôm lấy Tiêu Mộc Diên ngủ thiếp đi.
Một giấc ngủ đến sáng.
Cuối cùng Tiêu Mộc Diên cũng thỏa mãn mở mắt ra. Nhưng bây giờ cô phải lập tức quay về chuẩn bị cho cuộc thi quốc tế.
Trên một sân khấu rộng lớn và lộng lẫy, người dẫn chương trình mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ đang diễn thuyết ở trên đó.
“Xin chào mọi người, tôi là Điền Sở Nhi, MC của cuộc thi quốc tế lần này, chào mừng mọi người đến từ khắp nơi trên thế giới tụ họp nơi đây tham gia cuộc thi quốc tế lần này. Bây giờ tôi tuyên bố, trận chung kết chính thức bắt đầu.”
Cuối cùng Điền Sở Nhi bước xuống sân khấu, nhường chỗ cho các người mẫu trình diễn sự quyến rũ của trang phục.
Người mẫu đầu tiên trình diễn đến từ châu Mỹ, cô ấy mặc một chiếc váy cưới lông vũ tuyết trắng. Trên lông vũ có đính những hạt pha lê lấp lánh vô cùng bắt mắt, còn phần dưới của váy lại xòe xuống giống như những chiếc lá mùa thu rơi. Ngoài ra, người mẫu này có một làn da màu đen, càng thể hiện rõ sức quyến rũ của chiếc váy cưới trắng lông vũ này.
Tiếp theo là chiếc quần yếm có hình bánh quy...
Bộ sưu tập có sự kết hợp giữa jean và váy cưới. Rất nhiều mẫu đều là những ý tưởng kì lạ đột nhiên nảy sinh ra, mỗi một kiểu đều có một nét quyến rũ riêng.
Khi Tiêu Mộc Diên đứng dưới sân khấu nhìn những người mẫu đó biểu diễn thời trang, cô vẫn rất tự tin về trang phục thiết kế của mình, nhưng cô đặc biệt cảm thấy rung động trước chiếc váy cưới lông vũ màu trắng xuất hiện lúc đầu.
Cuối cùng đến lượt Thịnh Thảo An lên sân khấu.
Lúc này Tiêu Mộc Diên cảm thấy có chút căng thẳng. Lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi. Đây là thành quả nỗ lực của cô trong những ngày qua.
Khoảnh khắc Thịnh Thảo An lên sân khấu, ánh đèn chiếu vào bộ trang phục trên người cô, xung quanh vang lên những tràng pháo tay vô cùng ròn rã.
Một chùm ánh sáng trắng chiếu lên chiếc váy cưới sườn xám Thịnh Thảo An đang mặc. Nửa phần trên bên trái của chiếc váy là sườn xám, nhưng váy cưới là điểm xuyết trên sườn xám. Ngoài ra trên sườn xám còn có các hình thêu biểu tượng của văn hóa truyền thống Trung Quốc. Hình thêu này, màu sắc đều, nét, vô cùng hoàn hảo.
Hầu hết mọi người có mặt đều khen không ngớt, một số người còn vỗ tay khen ngợi.
Sườn xám pha với váy cưới, xưa nay chưa từng xuất hiện ý tưởng này. Tiêu Mộc Diên hi vọng có thể thoát kén hóa bướm thông qua ý tưởng lần này.
Tiêu Mộc Diên lại phối một đôi giày gỗ truyền thống khác cho Thịnh Thảo An. Nhìn thoáng qua, Thịnh Thảo An tựa như một nàng tiên giáng trần vậy.
Đường Lực, vị ban giám khảo hàng đầu ngồi ở vị trí trung tâm hơi nhếch khóe miệng.
Trái tim anh bắt đầu đập mạnh, sườn xám pha với váy cưới, ý tưởng này quả thật không tồi. Anh có vẻ như đã lâu rồi không thấy một tác phẩm có thể khiến anh rung động như vậy.
Tác phẩm này thực sự rất thú vị.
Lúc này Thịnh Thảo An cũng bước về phía trước một cách tao nhã. Cô thực sự rất hài lòng với tác phẩm này của chị dâu, quả thật không chê vào đâu được.
Vì vậy bây giờ cô cũng tràn đầy tự tin, nhưng nào ngờ, khi cô bước đến phía trước sân khấu, ánh mắt cô vô tình nhìn thấy vị ban giám khảo ngồi ở chính giữa.
Là anh ta?
Người đàn ông đã cứu cô tối hôm đó.
Sự mất tập trung của Thịnh Thảo An dẫn đến cô không cẩn thận giẫm lên vạt trước của váy cưới khiến cô đã có một cú ngã trên sân khấu hoa lệ.
Ầm
Thịnh Thảo An cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung. Sau đó cô đành phải từ từ đứng dậy, ngại ngùng tiếp tục bước trở về, kết thúc màn trình diễn lần này.
Thịnh Thảo An ủ rũ ngồi ở sau cánh gà.
Không ngờ, lần này, cô đã hoàn toàn phá hỏng cuộc thi quốc tế lớn như này rồi. Sao lại bị phá trong tay cô chứ, sao cô lại không cẩn thận như vậy.
Thịnh Thảo An tức giận, bấu chặt móng tay vào đùi.
Tiêu Mộc Diên ở dưới sân khấu đã nhìn thấy toàn bộ quá trình cô ấy ngã xuống, nhưng bây giờ cô lo về tình hình của Thịnh Thảo An hơn, vì vậy cô lập tức chạy ra sau cánh gà, không ngờ bắt gặp cô ấy đang đấm mạnh vào đùi của mình.
Đi gần lại mới phát hiện cô ấy đang nước mắt giàn dụa.
“Thảo An...” Tiêu Mộc Diên vừa mới lên tiếng, Thịnh Thảo An quay cô nhìn thấy cô đã lập tức “òa” lên bật khóc.
Bây giờ Tiêu Mộc Diên cũng không quan tâm nhiều nữa, bước đến an ủi cô ấy: “Không sao đâu, lần này chỉ là ngoài ý muốn thôi.”
“Em đã làm uổng hết tất cả tâm huyết của chị. Đều là lỗi của em. Nếu không phải em mất tập trung vốn dĩ sẽ không...” Thịnh Thảo An khóc nức nở nói, trong giọng nói chứa sự tự trách mãnh liệt.
Họ thấy kết quả được thông báo từ màn hình tivi ở cánh gà. Quán quân của cuộc thi quốc tế là chiếc váy cưới lông vũ màu trắng đến từ châu Mỹ.
Trái tim Tiêu Mộc Diên bị gõ mạnh vào, tuy cô cảm nhận được sự hụt hẫng, nhưng cô cảm thấy Thịnh Thảo An mới là quan trọng nhất. Còn về cuộc thi gì đó, sau này cô vẫn còn cơ hội.
Thịnh Thảo An thấy vậy liền trở nên kích động hơn: “Đều do lỗi của em, em có tư cách gì trở thành người mẫu và diễn viên chứ, em vốn dĩ không có tư cách này.”
Thấy Thịnh Thảo An tự ruồng bỏ mình như vậy, trong lòng Tiêu Mộc Diên cũng có chút khó chịu.
“Em đừng nói bản thân như vậy... Dù sao thì mọi chuyện đã xảy ra rồi.” Bây giờ Tiêu Mộc Diên chỉ muốn dẫn Thịnh Thảo An rời khỏi nơi đau lòng này.
“Chị dâu, mọi chuyện đã trở nên như vậy, chị thực sự không trách em sao?” Hiện giờ Thịnh Thảo An cảm thấy mình đã trở thành tội nhân thiên cổ.
“Đừng suy nghĩ quá nhiều. Chị cảm thấy lần này em cũng đã rất cố gắng để chuẩn bị cho cuộc thi quốc tế. Quan trọng là chúng ta có tham dự là được rồi.” Bây giờ Tiêu Mộc Diên chỉ có thể an ủi Thịnh Thảo An và bản thân cô như thế.
Sau khi Thịnh Thảo An thay quần áo xong, hai người đang chuẩn bị rời khỏi thì gặp Đường Lực ở khúc rẽ.
Ánh mắt của Thịnh Thảo An không tự chủ được dừng lại trên người đàn ông đó.
Chắc chắn là anh ta, không sai. Mặc dù ánh sáng đêm hôm đó hơi tối, nhưng khuôn mặt của anh ta đã khắc sâu vào trong trí óc cô.
“Em ở đây đợi chị, chị vào nhà vệ sinh một chút.” Nói xong, Tiêu Mộc Diên quay người đi.
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!