Lọc Truyện

VỢ NHỎ MANG THAI HỘ TỔNG TÀI

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Thịnh Thảo An lúc này không nhịn được nữa tiến lên, cô muốn bước tới chỗ người đàn ông kia.

Người đàn ông nọ với gương mặt lạnh lùng đi về hướng này, Thịnh Thảo An lập tức không cần biết đúng sai, bước về phía trước giang tay chặn đường anh ta.

“Xin lỗi, mong cô tránh đường cho.” Động tác của Đường Lực tuy nhẹ nhàng nhưng giọng nói lại rất lạnh lùng.

“Lẽ nào anh không nhớ ra tôi sao?” Thịnh Thảo An mở to mắt, dùng hai tay che ngực mình rồi nói với anh ta.

“Không nhớ.”

Ánh mắt anh ta còn lướt qua Thịnh Thảo An sau đó nhìn vào phía xa xa kia.

“Đêm hôm đó, tôi bị hai kẻ xấu tấn công, là anh đã ra tay cứu tôi còn đưa tôi đi bệnh viện, anh không nhớ gì hết sao?” Thịnh Thảo An nói tiếp.

Cô luôn canh cánh trong lòng về ân nhân cứu mạng này.

Đường Lực không quan tâm đến người con gái trước mặt mình: “Xin lỗi cô, tôi nghĩ chắc cô đã nhận nhầm người.”

“Không thể nào! Người cứu tôi đêm hôm đó chính là anh.” Thịnh Thảo An kiên quyết nói.

Đường Lực cảm thấy không thể kiên nhẫn được nữa, cất bước muốn rời khỏi đó, nhưng Thịnh Thảo An lại lần nữa sống chết không để anh đi.

Lúc này, Tiêu Mộc Diên đi từ toilet ra, nhìn thấy sự kích động của Thịnh Thảo An nên cũng bước đến, vì nghĩ rằng người đàn ông kia bắt nạt cô ấy, nên cô đi lên trước, chắn trước mặt Thịnh Thảo An, muốn bảo vệ em gái mình.

“Tôi cảnh cáo anh đừng hòng bắt nạt em ấy.” Tiêu Mộc Diên dùng ánh mắt căm phẫn nhìn anh, hất cằm lên mặt, bốn mắt trừng nhìn nhau.

Thịnh Thảo An lúc này lại càng sốt ruột hơn, Tiêu Mộc Diên sao lại hiểu nhầm ân nhân cứu mạng của cô vậy chứ?

“Chị hiểu lầm rồi, anh ấy không phải…” Thịnh Thảo An lòng như lửa đốt muốn giải thích ngay cho chị cô hiểu, nhưng Tiêu Mộc Diên đã lập tức cắt ngang lời cô.

“Em đừng lo lắng, chị sẽ giúp em đòi lại công bằng.” Làm Thịnh Thảo An kích động đến thế này, chắc chắn là bắt nạt cô ấy rồi.

Đường Lực hiếu kỳ nhìn cô gái trước mặt, chẳng lẽ cô định dạy dỗ anh sao?

Anh lúc này mới chú ý đến chiếc váy cưới sườn xám mà người mẫu kia mặc vừa nãy, lẽ nào người bảo vệ mẫu nữ này chính là nhà thiết kế sao? Thật ra, nếu không phải vì người mẫu kia té trên sân khấu thì người giành được giải quán quân của cuộc thi quốc tế này chắc chắn ngoài cô ấy ra thì không thể là ai khác rồi.

Nhưng hiện tại thật đáng tiếc.

“Chiếc áo cưới sườn xám vừa nãy là do cô thiết kế sao?” Đường Lực có chút nghi ngờ nhìn Tiêu Mộc Diên trước mắt mình.

Tiêu Mộc Diên tưởng rằng Đường Lực cố ý khiêu khích mình nên lớn tiếng nói: “Đúng vậy, là tôi thiết kế đấy thì thế nào?

“Ồ!”

Đường Lực bây giờ cảm thấy rất hứng thú với cô gái này. Rõ ràng vóc dáng rất nhỏ bé, nhưng lúc muốn bảo vệ người phía sau, hành động lại tràn đầy sức sống, hơn nữa còn có vẻ rất hạnh phúc.

“Chị hiểu nhầm anh ấy rồi. Anh ấy là ân nhân cứu mạng của em, không phải là kẻ thù.” Thịnh Thảo An tới lúc này nhịn không nổi nữa, nhanh chóng kéo tay Tiêu Mộc Diên qua giải thích.

“Ân nhân cứu mạng?” Tiêu Mộc Diên có chút không hiểu nên lặp lại bốn từ đó hỏi.

“Lẽ nào chị không nhớ đêm mà có người đưa em đến bệnh viện…” Thịnh Thảo An vừa vội vã vừa hoảng loạn giải thích.

Tiêu Mộc Diên cố gắng động não, cố nhớ ra lời Thịnh Thảo An nói hôm đó, cộng thêm bây giờ Thịnh Thảo An đang nháy mặt ra hiệu với cô, cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng cô luôn cảm thấy rằng con người này không có ý tốt.

“Có thật là ngày đó anh đã cứu em ấy không?” Tiêu Mộc Diên cảm thấy mình nên xác nhận lại một chút.

Nhìn vào ánh mắt tràn đầy sức sống của Tiêu Mộc Diên, Đường Lực đột nhiên ngẩn ngơ một lúc, nhưng chỉ sau vài giây, anh liền lập tức trở lại gương mặt lạnh lùng: “ Cô ấy nhận nhầm người rồi.”

Sau đó anh quay người, tiêu sái rời đi.

Nhà thiết kế áo cưới sườn xám, so với tưởng tượng của anh quả nhiên thú vị hơn nhiều.

Thịnh Thảo An lúc này hốt hoảng muốn đuổi theo, nhưng lại bị Tiêu Mộc Diên kéo lại.

“Không phải anh ta vừa mới phủ nhận sao? Có khi em nhận sai người rồi đấy.” Tiêu Mộc Diên vừa kéo Thịnh Thảo An vừa nói.

Thế nhưng Thịnh Thảo An vẫn có chút không cam lòng nhìn bóng lưng anh ta rời đi. Cô sao có thể nhận nhầm người được chứ?

“Không đâu chị, chắc chắn là anh ấy…” Thịnh Thảo An đang tự lầm bầm trong miệng.

“Em vừa nãy khi ở trên sân khấu bị phân tâm có phải vì anh ta không?” Tiêu Mộc Diên hỏi cô. Thịnh Thảo An lúc này lúng túng gật đầu, bởi vì đó chính là sự thật.

Tiêu Mộc Diên thiếu chút cả người đều nổi điên lên, không nghĩ ra Thịnh Thảo An vậy mà…

“Em xin lỗi chị dâu, em biết sai rồi.” Thịnh Thảo An nhớ lại chuyện khi nãy mình ngã trên sân khấu, trong lòng ngập tràn áy náy.

“Được rồi, được rồi, chị không trách em.” Tâm tư của con bé, Tiêu Mộc Diên sao lại không hiểu được chứ? Xem ra đúng là tuổi trẻ bồng bột.

“Chị dâu, chị thật tốt. Em biết chị là chị dâu tốt nhất trên thế giới này mà.” Thịnh Thảo An rất vui khi nghe Tiêu Mộc Diên nói như vậy, cô còn tưởng rằng chị dâu sẽ hung dữ quát mắng mình một trận, không ngờ chị ấy lại nhẹ nhàng tha thứ cho cô như vậy. Cô hào hứng hôn lên mặt Tiêu Mộc Diên một cái thật kêu.

Khi Thịnh Thảo An rời môi ra khỏi mặt chị, nhìn thấy Thịnh Trình Việt với gương mặt u ám bên cạnh.

Chỉ như vậy cũng hù cô như mất nửa cái mạng.

Gần đây, Thịnh Trình Việt luôn xuất quỷ nhập thần như vậy sao?

“Anh…” Thịnh Thảo An lúc này nói chuyện trở nên lúng túng, dù sao ánh mắt Thịnh Trình Việt bây giờ cũng không đúng lắm, nhìn cô như nhìn tình địch vậy, chẳng qua lúc nãy cô chỉ hôn chị dâu một cái thôi mà, anh trai không phải là đang ghen đấy chứ?

“Ai cho phép em đụng vào cô ấy?” Thịnh Trình Việt lập tức kéo Tiêu Mộc Diên ra sau lưng.

Tiêu Mộc Diên thật sự cảm thấy không nói nên lời, anh vậy cũng ghen với Thịnh Thảo An cho được.

Thịnh Thảo An đến lúc này cũng hết đường chối cãi. Người anh trai trước mặt mình chắc chắn là một người cưng vợ tới trời, lại rất bá đạo. Chuyện giải thi đấu quốc tế vừa mới kết thúc được mấy phút thôi, anh trai đã chạy đến đây rồi.

Bây giờ ánh mắt Thịnh Trình Việt nhìn Thịnh Thảo An như tóe ra lửa, nhưng lúc này cô cũng tự hiểu rõ rằng ít nhiều cũng có lỗi tại mình, chắc chắn vì chuyện mình trượt chân mà nổi giận luôn một thể.

“Được rồi, chúng ta về nhà thôi.” Tiêu Mộc Diên mở miệng xua tan không khí xấu hổ.

Trong lúc bọn họ mở cửa chuẩn bị lên xe, Thịnh Thảo An lại bị chú ý thấy bóng dáng của Đường Lực.

Đây là ân nhân cứu mạng mà cô ngày đêm mong nhớ đó.

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!
Danh sách truyện HOT