Thịnh Thảo An cảm thấy cô không thể bỏ lỡ cơ hội lần này. Khó khăn lắm anh mới xuất hiện, cô nhất định không được dễ dàng từ bỏ.
“Anh hai, chị dâu, em chợt nhớ ra mình có chút việc nên hai người cứ về nhà trước, không cần đợi em.” Thảo An nói dối để nhanh chóng đi tìm Đường Lực.
Nhưng kết quả không như Thảo An nghĩ, Thịnh Trình Việt hung dữ giữ Thịnh Thảo An ngồi lại ghế. Tay Thịnh Trình Việt và Tiêu Mộc Diên giữ chặt như keo dính dù hai người ngồi ghế sau.
“Anh hai, em...” Thịnh Thảo An không cam tâm, cô quay đầu lại phía sau như muốn nói gì đó. Nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt đỏ long sòng sọc đầy tức giận của Thịnh Trình Việt, cô đành im lặng.
“Tài xế, lập tức cho xe chạy.” Thình Trình Việt cao giọng nói.
Nói xong, anh vui vẻ quay lại nhìn Tiêu Mộc Diên. Thái độ của anh ấy lúc này hoàn toàn trái ngược với ban nãy.
Thịnh Thảo An nghĩ đến Mộc Diên, anh hai nghe lời chị dâu như vậy, chi bằng...
“Chị...” Thảo An chưa kịp gọi Mộc Diên đã bị Thịnh Trình Việt cắt ngang.
“Đừng có làm phiền anh chị.”
Nghe Thịnh Trình Việt nói vậy, Thảo An im lặng. Có một người anh quỷ quái và bá đạo như vậy, cô cũng chẳng còn cách nào khác.
Thảo An chỉ có thể nhìn bóng lưng của Đường Lực nhỏ dần rồi dần dần biến mất qua gương ô tô. Cô không ngờ rằng mình và Đường Lực lại nhẹ nhàng lướt qua nhau như vậy.
Rồi ô tô dừng lại từ lúc nào không hay. Thịnh Thảo An buồn bã, bước chân nặng nề đi về phòng.
Vừa bước xuống xe, cô nhìn thấy vẻ mặt đầy thất vọng của Thảo An, Tiêu Mộc Diên vốn định đến an ủi. Nhưng kết quả lại bị Thịnh Trình Việt nhấc bổng lên, anh ấy thơm nhẹ vào má Tiểu Diên rồi nói: “Em đừng quên từ giờ em là của anh.”
Tiêu Mộc Diên đang ngơ ngác thì Thịnh Trình Việt đã bế cô vào trong xe. Trực giác mách bảo Mộc Diên rằng Trình Việt đang chuẩn bị “làm mấy trò xấu xa”.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Tiêu Mộc Diên ngồi ghế bên tay lái. Tài xế sớm đã bị đuổi khỏi xe, Thịnh Trình Việt ngồi trên ghế lái.
“Bí mật.” Thịnh Trình Việt đùa Mộc Diên.
“Vậy…” Mộc Diên vốn định hỏi gì đó, nhưng rồi lại im lặng không nói gì bởi Thịnh Trình Việt đang ngả người qua phía cô giúp cô thắt dây an toàn.
“Chúng ta sẽ khởi hành ngay bây giờ.” Thịnh Trình Việt vui mừng nói khi anh thoát khỏi những “kỳ đà” đáng ghét kia.
Tiêu Mộc Diên bỗng có cảm giác như bản thân bị lừa.
Thịnh Thảo An vừa bước vào phòng khách thì gặp Lưu Mỹ. Ba đứa trẻ đều đã đi học, Lưu Mỹ ở nhà một mình nên cảm thấy cô đơn.
Nhìn sắc mặt khó coi của Thảo An, Lưu Mỹ liền lên tiếng: “Các cô các cậu ngày càng không coi ai ra gì rồi, đêm cũng không cần về nhà,… giờ nhìn thấy người lớn cũng không biết chào hỏi.”
Lưu Mỹ không thể chịu được cảm giác bị bỏ rơi, không được quan tâm, để ý đến.
Nhưng lúc này đây Thảo An chỉ nghĩ đến Đường Lực, cô chẳng còn tâm trí quan tâm việc khác và cũng đâu có thời gian cãi nhau với Lưu Mỹ. Thịnh Thảo An im lặng đi đi về phòng.
“Rõ ràng mình đang nói chuyện với nó, rốt cuộc nó bị câm hay điếc? Lưu Mỹ thấy Thịnh Thảo An coi mình như không khí nên rất phật lòng, “Diên Diên với anh trai cô chạy đi đâu rồi?” Chúng nó có phải không cần quan tâm đến con cái rồi phải không?”
Thảo An đã đóng cửa phòng nên Lưu Mỹ cũng không nói được gì.
Lưu Mỹ cảm giác như mình không được chào đón ở đây. Cụ tức giận đi xuống dưới tầng. Một lúc nữa những đứa trẻ đáng yêu của cụ sẽ về, người lớn ở đây chỉ làm cụ tức giận. Lưu Mỹ càng nghĩ càng thất vọng.
Tiêu Mộc Diên tựa vào cửa xe rồi lén quan sát Thịnh Trình Việt tập trung lái xe. Anh ấy thỉnh thoảng nói giỡn với Mộc Diên vài câu rồi lại tập trung lái.
“Chúng ta rốt cuộc đang đi đâu?” Tiêu Mộc Diên thắc mắc.
“Đợi một lát nữa rồi em sẽ biết.” Thịnh Trình Việt ra vẻ bí mật.
Nhưng Tiêu Mộc Diên không còn kiên nhẫn nữa. Phần thì cô lo lắng cho tình hình của Thảo An, phần thì cô nhớ tụi nhỏ ở nhà. Cô nghĩ tới dạo gần đây chỉ mải làm việc mà bỏ bê lũ trẻ cho bà ngoại. Bà ngoại nói không sai, làm cha mẹ không nên bỏ bê con cái. Vốn dĩ cô định gặt hái thành tích ở cuộc thi quốc tế lần này, nhưng giờ đây toàn bộ kế hoạch đã đổ vỡ. Mà giờ Trịnh Thình Việt đưa cô đi đâu cũng không rõ.
“Nếu anh không nói rõ với em, em sẽ giận đấy.” Tiêu Mộc Diên hết cách.
Không ngờ Mộc Diên vừa dứt lời, Thịnh Trình Việt đã vội vàng cầm tay cô dỗ ngọt: “Được rồi, được rồi, đừng giận mà, lát nữa sẽ cho em một bất ngờ.”
Bất ngờ? Mộc Diên cảm thấy thật bại hôm nay ở cuộc thi đã đủ khiến cô bất ngờ rồi. Nhưng Mộc Diên không phải là người dễ gục ngã, cô tin rằng chỉ cần nỗ lực cố gắng nhất định có thể đứng lên. Vừa nghĩ tới đây thì xe liền dừng lại.
“Đến rồi sao?” Mộc Diên tò mò ngó ra ngoài.
Tiêu Mộc Diên vừa định mở cửa xe, Thịnh Trình Việt đã háo hức xuống xe trước, đi đến chỗ Mộc Diên, giúp cô mở cửa rồi cúi người mời cô đi. Mộc Diên thấy vậy mà không nhịn được cười, sao hôm nay tên này lại tỏ ra thần bí như vậy. Trình Việt liền khoác tay Mộc Diên rồi hai người cùng nhau tiến về phía trước.
Mộc Diên trước đó không để ý tới khung cảnh trước mặt, nhưng cho đến khi cô nhìn thấy khung cảnh phía trước, Mộc Diên liền ngạc nhiên tới mức đứng ngây người. Đó là một bờ biển. Khi vừa xuống xe đã đặt chân lên nền cát mịn. Trùng hợp hơn khi giờ đang là hoàng hôn. Mặt trời trông giống như bị biển ăn mất một nửa vậy, đang tinh nghịch nô đùa ở đằng xa. Nền cát như dát vàng lấp lánh nhuộm vàng cả biển xanh, nhìn xa trông biển giống hệt như cánh đồng lúa mạch. Khung cảnh ấy khiến con người ta cảm thấy khoan khoái, thoải mái vô cùng. Một cơn gió biển nhẹ nhàng thổi tới.
Tiêu Mộc Diên như có tinh thần trở lại. Trước đó, cô vẫn đang buồn bực vì thất bại tại cuộc thi nhưng giờ đây dường như mọi u phiền của Mộc Diên đều tan biến.
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!