Tiêu Mộc Diên không ngờ cô tựa vào lồng ngực Thịnh Trình Việt để xem mặt trời lặn mà cô lại xem đến khi trăng sao trên trời đều đã hiện ra. Cô không biết lúc nào trên người có thêm một chiếc áo choàng dày.
Bởi vì là vào buổi tối bên bờ biển nên khó tránh khỏi sẽ gặp gió lạnh thổi qua.
Nhưng Tiêu Mộc Diên lại cảm thấy bên cạnh mình vô cùng ấm áp. Có thể là vì cô ở bên cạnh Thịnh Trình Việt thật sự quá thoải mái, quá ấm áp khiến cô không muốn tỉnh lại. Cô cảm thấy mình đã đắm chìm trong lồng ngực hạnh phúc kia của Thịnh Trình Việt.
Chỉ có điều bây giờ trong đầu cô đột nhiên hiện lên khuôn mặt tươi cười của mấy đứa trẻ.
Mình ở nơi này hưởng thụ thế giới hai người với Thịnh Trình Việt, giống như mặc kệ bọn trẻ, hình như không ổn lắm.
“Bây giờ cũng muộn rồi, có phải chúng ta nên trở về để bọn trẻ đỡ lo lắng cho chúng ta không?” Lúc này Tiêu Mộc Diên nhịn không được mở miệng nói, nhưng Thịnh Trình Việt lại lấy tay nhéo mũi của cô.
“Chúng ta cứ đơn độc ở chỗ này hết đêm nay. Em làm việc lâu như vậy, khó khăn lắm mới có một đêm thật sự thuộc về chúng ta. Anh làm sao nỡ để em trở về sớm như vậy chứ?” Thịnh Trình Việt đều nói hết những lời trong lòng ra.
Sau khi nghe xong Tiêu Mộc Diên cảm thấy trong lòng ngọt như rót mật. Cô dùng giọng điệu ám muội nói: “Lúc nào thì anh biết nói lời ngon tiếng ngọt như thế rồi?”
“Anh đây cũng là bị em một tay dạy dỗ ra đấy.” Thịnh Trình Việt nhẹ nhàng ghé sát vào tai Tiêu Mộc Diên dùng giọng nói vô cùng truyền cảm nói với cô.
Nhất thời Tiêu Mộc Diên cảm thấy bên tai truyền đến cảm giác tê dại. Lập tức cô cảm thấy cả người mình giống như bị điện giật.
“Nhưng nếu chúng ta không trở về, đêm nay chúng ta sẽ ngủ trên bãi cát này sao?” Tiêu Mộc Diên hờ hững nói.
“Chuyện này em cứ yên tâm giao cho anh.” Thịnh Trình Việt lại tỏ ra rất bĩnh tĩnh.
“Anh lại làm ra trò gian gì rồi à?” Lúc này Tiêu Mộc Diên đúng là đoán không ra Thịnh Trình Việt mà, không biết rốt cuộc trong hồ lô của anh đang bán thứ gì.
“Bà xã.” Thịnh Trình Việt bỗng đưa miệng sát qua, đối diện với cô, thắm thiết gọi.
Đã rất lâu rồi Tiêu Mộc Diên không nghe thấy Thịnh Trình Việt gọi mình như vậy, đột nhiên mập mờ như vậy khiến cho sắc mặt của cô lập tức đỏ như quả táo.
Nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của cô, Thịnh Trình Việt lại hưng phấn hơn. Anh nắm hai tay của Tiểu Mộc Diên, nhìn cô với ánh mắt thâm tình nói: “Bà xã, bây giờ em có thể thỏa mãn một nguyện vọng của anh không?”
“Bây giờ? Ở nơi này?” Vốn dĩ Tiêu Mộc Diên không muốn từ chối chuyện này, nhưng cô suy nghĩ lại cảm thấy hình như địa điểm này không thích hợp lắm.
“Vậy em không cảm thấy bên cạnh bờ biển sẽ càng thêm lãng mạn sao?” Lúc này Thịnh Trình Việt lại lộ ra nụ cười xấu xa.
“Nhưng mà...” Tiêu Mộc Diên luôn cảm thấy hơi ngại ngùng: “Loại chuyện này chúng ta vẫn nên về nhà rồi tính sau... Em luôn cảm thấy nơi này không tiện lắm...”
Tiêu Mộc Diên vẫn kiên trì đến cùng nói ra nửa câu sau, bởi vì nếu như vậy có nghĩa là ngầm thừa nhận lời nói lúc nãy của Thịnh Trình Việt, thật ra trong lòng cô vốn dĩ sẽ không từ chối.
“Về nhà đó mới là không tiện nhất.” Thịnh Trình Việt lại không phải không biết trong nhà rất nhiều người. Lớn có, nhỏ có, thiếu niên cũng có. Làm sao anh có thể để cho những người xấu kia phá hoại chuyện tốt của mình chứ?
Lúc này Thịnh Trình Việt đã bế ngang người Tiêu Mộc Diên lên, sau đó liền đi bộ trên bãi cát. Tiêu Mộc Diên nhìn thấy ánh trăng lơ đãng chiếu lên khuôn mặt tuấn lãng của Thịnh Trình Việt, cô nhịn không được hơi động lòng.
Lúc này, dưới sự ảnh hưởng của Thịnh Trình Việt cô nhịn không được tặng anh một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Nụ hôn này giống như châm ngòi cho tất cả lửa lòng mà lúc nãy Thịnh Trình Việt đã cố ý kìm nén lại. Anh cảm thấy cả người mình sắp nổ tung rồi.
“Diên Diên, dáng vẻ này của em sẽ khiến anh nổi điên mất.” Anh nói lời thật, bởi vì vốn dĩ anh ở trước mặt Tiêu Mộc Diên chỉ là có phần không nắm giữ được.
Có điều cũng còn đỡ, Thịnh Trình Việt sớm đã chuẩn bị xong chuyện này. Sau khi đi không lâu, Tiêu Mộc Diên lại phát hiện Thịnh Trình Việt bế cô đến một biệt thự.
Nhất thời cô hơi giật mình. Tại sao lúc cô đến không phát hiện bãi biển này lại có một biệt thự?
Nhìn thấy ánh mắt mơ màng của cô, Thịnh Trình Việt vội giải thích nói: “Biệt thự này anh đã mua từ lâu rồi, mục đích chính là có thể nghỉ ngơi ở đây với em, thuận tiện có thể sinh thêm đứa bé gì đó...”
Anh nói thuận miệng giống như đang nói tối nay ăn gì vậy.
Nhưng lúc này Tiêu Mộc Diên đã nhìn thấy lửa tình trong mắt Thịnh Trình Việt. Vì vậy cô đỏ mặt, sau đó Thịnh Trình Việt trực tiếp để cô lên sofa trong phòng khách.
Vốn dĩ muốn dẫn cô đi tắm trước, nhưng mà lúc nãy Tiêu Mộc Diên khiêu khích, vì vậy anh mới không thể không bỏ qua bước kia, đẩy nhanh tiến độ.
Rõ ràng, trước đó mới chạm qua cơ thể cô, nhưng anh luôn cảm thấy giống như đó là chuyện cách đây rất lâu.
Ở đây, sẽ không có ai làm phiền mình. Anh có thể tận tình có được cô.
“Diên Diên, anh yêu em... Xin em vì anh sinh thêm mấy đứa con nữa...” Nói xong anh liền đè cả người mình lên người cô, tất cả mọi động tác đều vô cùng dịu dàng, hơn nữa đều mang theo yêu thương nồng nàn.
“Em cũng yêu anh...” Tiêu Mộc Diên vừa mới nói xong, nụ hôn của Thịnh Trình Việt đã chặn lại miệng của cô.
Hương bách hợp nhàn nhạt kia thật sự khiến anh muốn ngừng mà không ngừng được.
Chỉ trong chốc lát, Thịnh Trình Việt đã cởi sạch quần áo vướng bận trên người cô, hai người trần như nhộng ôm lấy đối phương.
“Ừm...” Miệng của Tiêu Mộc Diên theo từng lần xâm nhập của Thịnh Trình Việt mà phát ra tiếng rên mập mờ.
Tiếng rên này khiến cho Thịnh Trình Việt càng thêm mê đắm. Anh ước gì có thể đem cơ thể của hai người hòa làm một thể.
Hai người điên cuồng triền miên.
Mãi đến tận hừng đông mới ngủ thiếp đi.
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!