“Biết rồi.” Tiêu Mộc Diên biết Thịnh Trình Việt sẽ nắm lấy điểm này không buông.
Tiêu Mộc Diên vốn định nói qua để an ủi Thịnh Trình Việt mà thôi, không ngờ anh lại như vậy.
“Em sẽ nhớ đền bù cho anh. Nhưng chuyện quan trọng bây giờ vẫn là anh phối hợp với em nấu nốt bữa cơm tối hôm nay.” Tiêu Mộc Diên nói xong liền nhấc chân hôn nhẹ lên trán Thịnh Trình việt, cười nhẹ nhàng: “Đây là để cổ vũ anh.”
Thịnh Trình Việt hơi ngẩn ra, sau đó, khóe môi bắt đầu vẽ lên nụ cười.
Anh không biết vì sao mà lại vui vẻ chỉ vì hành động này của cô. Phẫn nộ cùng tức giận vừa nãy đã bị anh vứt lên chín tầng mây rồi.
Quả nhiên, người phụ nữ này chính là liều thuốc hạnh phúc của anh. Ở trước mặt anh, chỉ vài hành động như chuồn chuồn lướt nước thôi, đã đủ làm anh vui sướng cả ngày.
Thịnh Trình Việt nghĩ rồi liếm liếm môi, giờ này đứng trước cô thì cần tí liêm sỉ kia làm gì nữa? Anh rất muốn ngay tại giây phút này tận tình thưởng thức mùi vị của cô.
Nhưng lí tính của anh đã nhanh chóng áp chế lại dục vọng.
Bởi vì anh suy tính lại lời vừa rồi của cô, đúng là có lý. Anh cũng muốn cố gắng nấu cho tụi trẻ một bữa cơm ngon, để tụi nó có cái nhìn khác về mình.
Cái này gọi là đồng vợ đồng chồng, tát biển Đông cũng cạn.
Chỉ cần có Tiêu Mộc Diên ở bên cạnh, anh nhất định có thể khắc phục mọi khó khăn. Thế nên, khóe miệng của anh lại không nhịn được mà giương cao.
Bởi vì có cô, tất cả mọi thứ ngoài kia đều sẽ tốt đẹp.
“Bà xã đại nhân, em chỉ đạo, tiếp theo chồng đây phải làm gì nào?” Thịnh Trình Việt bỗng có chút kính cẩn, nghiêm túc thật lòng nói với cô.
Tiêu Mộc Diên bị anh chọc cười rồi.
Cái tên nhóc này, bây giờ lại diễn trò gì nữa đây?
“Cầm dao qua đây giúp em.” Tiêu Mộc Diên ra dáng nói, những việc khác anh có thể hơn cô, nhưng trong việc bếp núc, cô giỏi hơn anh nhiều.
“Tuân mệnh.” Thịnh Trình Việt vô cùng kính cẩn mà nhẹ nhàng đưa một con dao vào tay cô.
“Được rồi, bây giờ anh rửa rau giúp em.” Tiêu Mộc Diên rất hưởng thụ cảm giác này, nên tiếp tục vui vẻ nói.
Bởi vì bây giờ dù Tiêu Mộc Diên yêu cầu gì, Thịnh Trình Việt cũng ngoan ngoãn làm như được sai bảo.
Đúng là ngoan quá đi mất.
Lúc này, Thịnh Thảo An đã đầy hào hứng mà vừa nghịch chìa khóa, vừa đi vào phòng khách. Trong lòng cô chỉ nghĩ đến hình ảnh cô cùng Đường Hàm nói chuyện.
Không biết tại sao, mỗi lần cô nhớ tới Đường Lực, liền mặt đỏ tim đập, cảm giác xốn xang như có con hươu chạy loạn trong lòng này, trước đây cô chưa từng có.
Trước giờ chắc cô chưa từng vì một người đàn ông mà động lòng như vậy bao giờ. Lần này, cô chắc chắn phải cố gắng hết mình. Bởi vì, đến tận bây giờ cô mới xác định mình thích một người đàn ông. Cô chưa bao giờ có sự kích động mãnh liệt như vậy.
Nhưng bây giờ cô lại có dục vọng muốn ngủ cùng người đàn ông đó.
“Thịnh Thảo An à Thịnh Thảo An, mày càng ngày càng biến thái rồi.” Thịnh Thảo An có hơi ngại ngùng mà ôm mặt, xấu hổ mà lẩm bẩm.
Lúc cô ngồi vào sofa trong phòng khách, cô bỗng nghe thấy động tĩnh trong phòng bếp.
Cô không kìm được sự tò mò, chầm chậm bước về phía phòng bếp, vậy mà nghe được một màn nói chuyện kỳ lạ.
“Phu nhân, em nói xem chúng ta nên giết chết tôm trước rồi nấu hay nấu lên luôn?”
“Rửa sạch rồi nấu luôn!”
“Phu nhân, em nóng không, có cần anh lau mồ hôi cho không?”
“Được.”
Người trả lời cũng thật dứt khoát. Hơn nữa người hỏi mấy câu hỏi đó hình như có hơi ngốc.
Đây là kết luận mà Thịnh Thảo An có được.
Nhưng lúc Thịnh Thảo An đẩy cửa phòng bếp ra, nhìn vào bên trong, mặt cô biến sắc.
Bên trong là Thịnh Trình Việt và Tiêu Mộc Diên. Bọn họ rốt cục là đang nói cái gì vậy, một người cứ phu nhân nọ phu nhân kia, sau đó thì cái người kia cực kỳ nghiêm túc lạnh lùng.
Nếu không phải cô rõ tính cách hai bọn họ như lòng bàn tay, thì chắc cô đã nghĩ hai người họ đang ở trong đó diễn kịch.
“Anh trai, chị dâu, hai người ở trong bếp làm gì vậy?” Thịnh Thảo An suýt nữa thì hỏi, hai người đang diễn phim gì vậy?
“Chị và anh trai em đang làm cơm tối.” Tiêu Mộc Diên cười xán lạn, nói với Thịnh Thảo An.
Thịnh Trình Việt trực tiếp bỏ qua luôn lời của Thịnh Thảo An, tiếp tục lau mồ hôi trên trán Tiêu Mộc Diên.
Cái này…nấu ăn cũng diễn ân ái được sao.
Thịnh Thảo An phục sát đất hai người trước mặt. Nhưng hạnh phúc của cô, cũng không phải là xa vời lắm, chỉ cần cô cố gắng một chút, nói không chừng, cũng có thể giống như bọn họ vậy.
“Anh trai chị dâu, em muốn chia sẻ một tin vui với hai người, hôm nay có đạo diễn tới tìm em quay một bộ phim. Hơn nữa em đã nhanh như chớp mà kí hợp đồng với đạo diễn rồi, ngày mai là có thể đi làm.”
Lúc Thịnh Thảo An nói những lời này, cô hơi cười, không thể che giấu được. Dường như không khí xung quanh cũng đang hưng phấn hẳn lên.
“Vậy thì tốt quá rồi.” Tiêu Mộc Diên nghe đến tin tức bất ngờ này, hai ngày nay Thịnh Thảo An vui mừng, nhưng không lâu sau cô thấy có hơi không đúng lắm, lại hỏi tiếp: “Có điều, hình như có hơi nhanh, em có tìm hiểu rõ không?”
Thịnh Trình Việt lại không để tâm đến những lời Thịnh Thảo An vừa nói. Trong mắt anh dường như chỉ có Tiêu Mộc Diên.
“Cái này chị cứ yên tâm đi, là một người rất đáng tin. Thế nên em chỉ cần lo cho chính mình, không bị đổi vai là được.” Thỉnh Thảo An nói xong nhắm mắt lại, hai tay chập vào nhau, đan mười ngón, làm động tác cầu mong.
“Nhưng sao hai người bỗng nhiên lại muốn cùng nấu ăn?” Thịnh Thảo An cảm thấy đúng là mới lạ nha.
Nhưng lúc này đôi mắt lạnh lẽo của Thịnh Trình Việt nhìn đến cô: “Chẳng lẽ bọn anh muốn làm gì, đều phải hỏi em một tiếng sao?”
Lại thêm một đôi mắt bức người nữa.
Thịnh Thảo An tất nhiên hiểu ý Thịnh Trình Việt muốn nói. Bởi vì cô biết anh chắc chắn chê mình vướng tay vướng chân, cản trở anh và chị dâu ân ái.
“Hai người cứ từ từ ở đây nấu cơm đi, em ra ngoài trước, ở ngoài phòng khách đợi cơm nha.”
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!