Lọc Truyện

VỢ NHỎ MANG THAI HỘ TỔNG TÀI

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Sau khi Thịnh Thảo An nói xong thì cảm thấy giống như mình vừa mới trút được một gánh nặng nên thở phào nhẹ nhõm.

Tại sao người anh này luôn luôn nghiêm nghị mọi lúc mọi nơi như vậy chứ?

Thôi kệ, hôm nay cô phải nuôi dưỡng tâm trạng của mình thật tốt mới được, ngày mai sắp bắt đầu rồi. Vừa nghĩ tới ngày mai có thể thấy Đường Lực mà mình mong nhớ ngày đêm, cô liền cảm thấy ngay cả trong mơ cũng bật cười mà tỉnh dậy. Bởi vì cảm giác này thật sự là quá hạnh phúc.

Bây giờ mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Thịnh Thảo An đều không nhịn được cười thầm.

Ở một diễn biến khác, Lưu Mỹ lúc này đã chạy tới trường học.

Hôm nay bà vội vã chạy đến nơi này. Vốn dĩ bà cũng không muốn ngàn dặm xa xôi chạy đến đây, nhưng cứ nghĩ tới chuyện vừa rồi, trong lòng của bà vẫn không được thoải mái cho lắm.

Nhưng ánh mắt vừa nãy của Thịnh Trình Việt thật sự là quá kinh khủng. Không ngờ bây giờ bà lại bị dọa cho sợ chạy mất dạng.

Chẳng qua hiểu rõ thời thế mới là người tài.

Lũ trẻ đang tung tăng rời khỏi trường học, Viễn Đan thoáng thấy Lưu Mỹ, liền vội vàng lôi Nguyệt Nguyệt cùng Thịnh Tuấn đi về phía bà.

"Cụ, tại sao bà lại đến trường của tụi con vậy." Viễn Đan cảm thấy cụ của mình vốn là người không bao giờ bước chân ra khỏi nhà. Tại sao bây giờ lại chạy đến trường chứ? Nhất định là trong nhà đã có chuyện gì đó xảy ra?

"Cụ ơi." Sau khi Nguyệt Nguyệt nghe được lời nói của Viễn Đan liền lập tức nhận ra, xông thẳng tới, ôm lấy đùi của Lưu Mỹ.

Thịnh Tuấn Hạo cũng khôn ngoan nhìn Lưu Mỹ.

"Hôm nay các con học ở trường thế nào?" Mỗi lần Lưu Mỹ nhìn thấy lũ trẻ này đều thấy tâm trạng của mình rất tốt.

"Ngoại trừ Nguyệt Nguyệt toàn quân bị tiêu diệt sạch sẽ thì con và Tuấn Hạo đều ổn cả." Viễn Đan không khách sáo chút nào liền mét chuyện Nguyệt Nguyệt.

Nguyệt Nguyệt nghe nói vậy nhất thời đỏ mặt vì tức: “Anh Viễn Đan xấu xa, tại sao anh chỉ nói mỗi một mình em chứ?"

Người anh này muốn chọc cho cô bé tức chết sao? Lần nào cũng cố ý lôi khuyết điểm của cô bé ra nói trước mặt cụ, giống như cô bé làm chuyện gì cũng dở hết vậy.

"Nhưng anh nói đúng sự thật mà." Viễn Đan ưỡn ngực đứng thẳng người, lấy tay xoa xoa đầu của Nguyệt Nguyệt rồi nói.

Lưu Mỹ giật mình, bà ngược lại rất bội phục tính cách thẳng thừng không kiêng kỵ của Viễn Đan, nhưng đồng thời bà cũng bối rối không hiểu: “Con nói cái gì mà toàn quân bị tiêu diệt sạch sẽ?"

"Hôm nay giáo viên đã cho lớp chơi đố vui, vậy mà Nguyệt Nguyệt lại nằm ngủ trên bàn." Lúc này lại đến phiên Thịnh Tuấn Hạo mở miệng giải thích.

"Hu hu... Hai anh không thương con gì hết. Bọn họ chỉ biết ức hiếp con." Hiện tại Nguyệt Nguyệt đã khóc òa lên, dùng tay dụi đôi mắt đang giàn giụa của mình.

"Anh..." Thấy bộ dạng khóc lóc của Nguyệt Nguyệt, Thịnh Tuấn Hạo cảm thấy hơi đau lòng, bởi vì cậu đã bắt đầu thấy hối hận khi vừa rồi mình đã giải thích với cụ chuyện đó.

"Đúng là bụng dạ hẹp hòi, động một chút là khóc, haizz." Viễn Đan bất đắc dĩ lắc đầu sau đó nhìn Nguyệt Nguyệt bằng ánh mắt hận không thể rèn sắt thành thép.

Nguyệt Nguyệt lại càng khóc to hơn nữa.

"Được rồi, được rồi, mấy đứa đừng nói nữa." Lưu Mỹ bây giờ trực tiếp ôm Nguyệt Nguyệt vào lòng, sau đó dùng tay lau nước mắt trên mặt cô: "Nguyệt Nguyệt không khóc nữa nào, lần này sơ ý ngủ quên, chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, cũng không phải là do con, anh trai nói con toàn quân bị tiêu diệt đúng là có hơi quá đáng, cho nên con không cần để trong lòng làm gì.”

"Con..." Viễn Đan vốn còn muốn cãi lý, nhưng hiện tại thấy Nguyệt Nguyệt khóc lóc giống như bị oan ức to bằng trời vậy. Cho nên cậu liền nuốt những lời muốn nói vào bụng.

Vốn dĩ cậu chỉ muốn chọc cười Nguyệt Nguyệt một chút mà thôi, không ngờ con nhóc này càng ngày càng mít ướt như vậy.

"Cụ..." Nguyệt Nguyệt liền tựa vào ngực của Lưu Mỹ nũng nịu nói: “Nguyệt Nguyệt rất muốn đến công viên trò chơi."

Có nằm mơ cô cũng muốn được đi công viên trò chơi chơi một bữa đã đời.

Trên mặt của Viễn Đan liền hiện ra vẻ khiếp sợ, hóa ra con nhóc này khóc là có ý đồ? Cậy đã thấy kì lạ rồi, tại sao động một chút là khóc chứ? Thì ra là vì muốn được đến công viên trò cho mà cô ngày đêm mơ tưởng.

"Ngày mai sẽ là cuối tuần, cụ không thể dẫn tụi con đến đó chơi sao? Nguyệt Nguyệt rất muốn đi." Nguyệt Nguyệt mở hai mắt thật to nhìn Lưu Mỹ, trong khóe mắt lại có nước mắt rỉ ra.

Lưu Mỹ lấy tay xoa đầu của Nguyệt Nguyệt, nói với vẻ thành khẩn: “Nguyệt Nguyệt, ngày mai cụ nhất định sẽ đưa con đến công viên trò chơi để chơi.”

Những lời này làm Nguyệt Nguyệt vui quên cả đất trời, cô nắm tay của Lưu Mỹ nói: “Cụ nói thật chứ?"

"Dĩ nhiên." Lưu Mỹ cười hiền từ với Nguyệt Nguyệt: “Cụ lúc nào cũng muốn Nguyệt Nguyệt của chúng ta vui vẻ."

"Con cũng biết cụ là người tốt nhất nhà mà."Nguyệt Nguyệt hiện tại vô cùng vui vẻ nên cứ bám dính Lưu Mỹ.

Lưu Mỹ thấy dáng vẻ đáng yêu này của Nguyệt Nguyệt thì không kềm được càng cười rạng rỡ hơn.

"Cụ, hay là, bây giờ chúng ta đi luôn đi!" Nguyệt Nguyệt nôn nóng đến mức không thể chờ được nữa.

"Nhìn bộ dạng gấp gáp của em kìa, em mà đi bây giờ thì nhiều nhất cũng chỉ chơi được một buổi tối mà thôi, nếu ngày mai em đi thì có thể chơi cả ngày, em không thấy như vậy sẽ lời hơn sao?"

Viễn Đan cảm thấy tự mình cần phải tính toán dùm cho Nguyệt Nguyệt.

Nguyệt Nguyệt sau khi nghe vậy liền bừng tỉnh hiểu ra, nên dùng tay gõ cốc cốc vào đầu mình: “Đúng vậy, sao mình lại ngốc như vậy chứ? Vẫn là anh trai nói chuyện có lý."

"Bây giờ biết cũng chưa muộn, hơn nữa, nói không chừng tối nay ba mẹ đã sớm đợi chúng ta ở nhà rồi."Viễn Đan ưỡn thẳng người nói.

"Đúng đúng đúng, anh đúng là một lời thức tỉnh người trong mộng!" Nguyệt Nguyệt chỉ muốn lập tức tiến lên nịnh bợ Viễn Đan. Bởi vì hình như trong những chuyện này, cậu luôn là người suy nghĩ tương đối chu đáo.

"Nguyệt Nguyệt, em bây giờ ăn nói cũng có văn vẻ rồi đó, lợi hại hơn lúc trước nhiều." Thịnh Tuấn Hạo không kềm được liền khen Nguyệt Nguyệt.

Nguyệt Nguyệt nhất thời cảm thấy hơi ngại cho nên liền lấy tay che mặt, hiện ra dáng vẻ rõ ràng là của một cô bé học sinh đang thẹn thùng.

"Vậy bây giờ chúng ta đến công viên trò chơi hay về nhà đây Nguyệt Nguyệt?" Lưu Mỹ cười hì hì vừa nhìn Nguyệt Nguyệt vừa nói.

"Cụ, bây giờ chúng ta về nhà đi!" Nguyệt Nguyệt chu chu cái miệng nhỏ nhắn nói.

"Vậy chúng ta mau lên xe đi!"

Vừa dứt lời Lưu Mỹ liền dắt mấy đứa nhỏ lên xe.

Sau khi lên xe, Nguyệt Nguyệt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ tới mẹ: “Cụ, hình như lâu rồi con không được gặp ba mẹ, gần đây công việc của họ rất bận rộn sao?"

"Chuyện này hả..." Lưu Mỹ nhất thời cũng không biết trả lời thế nào. Bởi vì bà cũng không biết mình nên giải thích tất cả mọi chuyện ra sao với lũ nhỏ này, lỡ như lũ trẻ cũng theo khuyết điểm của hai đứa chúng nó thì sẽ không tốt.

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!
Danh sách truyện HOT