"Được rồi, được rồi, mọi người chuẩn bị một chút, bây giờ sắp bắt đầu." Đạo diễn Lý lại thúc giục.
Âm thanh của đạo diễn cắt đứt mạch suy nghĩ của Thịnh Thảo An.
"Hai diễn viên chính, bây giờ chúng ta chuẩn bị khai máy rồi."Thật ra trong lòng đạo diễn Lý rất tán thành kỹ thuật biểu diễn của hai người này, nên giọng điệu nói với họ lễ độ cung kính.
Dù không cam tâm tình nguyện, nhưng Thịnh Thảo An vẫn cùng ông ta đi quay phim. Bộ phim này là một bộ phim lớn, cô cũng không thể vì thằng nhóc trước mắt này mà làm hỏng việc quan trọng như vậy.
Huống hồ, cô còn muốn nhân cơ hội này để tiếp cận Đường Lực.
Trong biệt thự.
Lưu Mỹ nằm trên giường một cách bất đắc dĩ. Bây giờ không những bà không thể đi đâu, mà còn nhất định phải ngủ, vì ba đứa trẻ kia đang giám sát bà.
"Cụ, đây là canh gà do thím Lưu hầm, cụ uống đi cho nóng ạ." Viễn Đan vô cùng quan tâm mang canh gà tới.
Thịnh Tuấn Hạo không hài lòng lắm: "Viễn Đan, canh gà vẫn đang nóng như vậy, cậu muốn cụ bỏng chết sao, để tôi cho cụ ăn."
"Không được, đương nhiên việc bón thuốc này phải do con gái làm." Thấy hai anh đều lấy lòng cụ, Nguyệt Nguyệt cũng không cam chịu tụt lại phía sau.
Đúng là vở kịch ba đứa trẻ. Được trẻ con tranh nhau chăm sóc Lưu Mỹ cảm thấy vô cùng vui vẻ.
"Cụ thật không sao mà, cụ hoàn toàn có thể tự ăn." Lưu Mỹ đã sớm cảm thấy vừa lòng, trong lòng rất vui vẻ.
"Không được, chăm sóc cụ là trách nhiệm của chúng con." Nguyệt Nguyệt đi lên trước vỗ ngực một cái nói.
Nhưng Viễn Đan đã một tay kéo Nguyệt Nguyệt ra: "Ngay cả bản thân em còn chưa chăm sóc tốt được, làm sao chăm sóc người khác chứ?"
Thấy vẻ mặt chế giễu của Viễn Đan, Nguyệt Nguyệt bĩu môi: "Cụ xem, anh Viễn Đan lại bắt nạt con."
Lúc này, Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt đang bận rộn vẫn vội vã chạy về. Mở cửa phòng ra, sau khi nhìn thấy Tiêu Mộc Diên, bọn trẻ ào ào chạy đến ôm lấy cô.
"Mẹ..."
Tiêu Mộc Diên nhanh chóng chú ý tới Lưu Mỹ đang nằm ở trên giường và bát canh gà còn nóng hổi đặt bên cạnh. Cô nhìn mấy đứa bé một chút, lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.
"Khi mẹ không có ở đây, các con có chăm sóc tốt cho cụ hay không?" Tiêu Mộc Diên ngồi xổm xuống.
"Có ạ!" Nguyệt Nguyệt giành trả lời trước.
Lúc này, Lưu Mỹ cũng từ trên giường ngồi dậy. Khi bà vừa định đi tới bên này thì Tiêu Mộc Diên đã nhận ra hành động này của bà, vội gọi lại: "Bà ngoại, bà muốn làm gì thì cứ nói với cháu một tiếng là được rồi."
"Diên Diên, bà có một số việc muốn nói với cháu." Bây giờ giọng điệu nói chuyện của Lưu Mỹ vô cùng dịu dàng, với trước đó tưởng như hai người khác nhau. Nhưng Tiêu Mộc Diên lại hơi không quen lắm.
Thấy vẻ mong đợi trên gương mặt Lưu Mỹ, chẳng lẽ đúng là bà có chuyện gì quan trọng muốn nói với cô sao. Tiêu Mộc Diên nháy mắt với Thịnh Trình Việt, anh lập tức dẫn bọn nhỏ đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Lưu Mỹ và Tiêu Mộc Diên.
"Diên Diên mau lại đây, ngồi bên cạnh bà." Lưu Mỹ mỉm cười nhã nhặn. Tiêu Mộc Diên không suy nghĩ nhiều trực tiếp ngồi xuống, nhưng trong lòng cảm thấy hơi lo lắng.
"Diên Diên, bà định trở về."
Sau khi trầm mặc một lúc, rốt cuộc Lưu Mỹ chậm rãi mở miệng.
"Trở về?" Tiêu Mộc Diên nhắc lại hai chữ này: "Trước đó, không phải bà ngoại luôn nói muốn đi du lịch vòng quanh thế giới sao? Sao bây giờ bà lại nói phải trở về chứ?"
"Bây giờ không giống ngày xưa, bà đã già rồi. Giờ đây cũng là thế giới của những người trẻ tuổi các cháu, bà thật không phù hợp với sự náo nhiệt này." Ánh mắt Lưu Mỹ nhìn xa xăm, dường như có chút phiền muộn.
Tiêu Mộc Diên nghĩ mãi không ra: "Bà ngoại, bà hãy nói cho cháu biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Cô luôn cảm thấy Lưu Mỹ bây giờ không thích hợp lắm, giống như đã thay đổi hoàn toàn thành một người khác.
"Đứa trẻ ngốc." Lưu Mỹ hết sức cưng chiều dùng tay xoa xoa đầu Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên càng khó hiểu: "Bà ngoại, có phải cháu đã làm sai điều gì hay không?" Cô thật không nghĩ ra lý do nào khác.
"Cháu đừng suy nghĩ lung tung nữa, chỉ là bà ngoại đã nghĩ thông rồi mà thôi. Trước kia bà thật quá bảo thủ không chịu thay đổi, khiến cháu phải chịu không ít oan ức, bà chỉ hi vọng cháu đừng giận bà ngoại là được." Sau khi bị Thịnh Trình Việt nói một hồi, Lưu Mỹ đã bắt đầu suy nghĩ về bản thân, có lẽ đúng là bà không theo kịp trào lưu phát triển của thời đại.
"Sao cháu lại giận bà chứ? Bà là bà ngoại của cháu mà." Tiêu Mộc Diên không hiểu được sao khi không bà ngoại lại nói như vậy? Chẳng lẽ bà đã bị cái gì kích động sao?
Lưu Mỹ mỉm cười vui mừng: "Trước kia cháu nói với bà đã giúp bà chối từ việc muốn đi trường sư phạm nhỉ. Bà cảm thấy mình đã già rồi, chỉ muốn hưởng phúc thôi."
"Tại sao ạ? Trước đó không phải bà cảm thấy rất hứng thú với vị trí giáo viên sao?" Tiêu Mộc Diên cảm thấy hành vi của Lưu Mỹ bây giờ thật quá khác thường.
Một lúc lâu sau, Lưu Mỹ bắt đầu hít sâu một hơi, giống như đưa ra một quyết định trọng đại, cuối cùng vẫn nói ra:
"Đứa trẻ ngốc này, bà đã nói bà muốn nghỉ ngơi, chờ thêm hai ngày nữa, bà sẽ trở về thôn trước kia của bà."
Nghe thấy lời này, Tiêu Mộc Diên vội ôm lấy Lưu Mỹ: "Bà ngoại, hiếm khi bà mới tới đây một chuyến, tại sao có thể đi nhanh như vậy chứ?"
"Bà chỉ muốn trở về với thiên nhiên rộng lớn mà thôi. Hơn nữa, nếu cháu có thời gian thì có thể đi thăm bà mà." Trên mặt Lưu Mỹ vẫn mang nụ cười xán lạn.
"Nhưng bà ngoại, cháu không nỡ rời xa bà." Lúc này, Tiêu Mộc Diên càng ôm chặt bà.
"Bây giờ cũng không phải sinh ly tử biệt... Còn nữa, cháu đừng khóc thảm như vậy, bằng không lát nữa ông xã của cháu và mấy đứa trẻ sẽ cho là bà bắt nạt cháu đấy, không phải người khác luôn cho là bà già này này thích bắt nạt người khác sao." Dứt lời, Lưu Mỹ dùng tay sờ nước mắt trên mặt Tiêu Mộc Diên.
"Bà ngoại, ở lại đây bà cũng có thể hưởng phúc mà, cũng không cần chạy ngược chạy xuôi nữa. Cháu sẽ bảo mấy đứa trẻ chăm sóc bà thật tốt, cháu cũng sẽ chăm sóc bà thật tốt." Bây giờ Tiêu Mộc Diên chỉ muốn khuyên Lưu Mỹ ở lại.
"Cũng không phải cháu không hiểu rõ bà ngoại của cháu, phàm là việc bà đã quyết định thì đều không thay đổi được. Bà chỉ hi vọng trước khi rời đi, cháu có thể đồng ý với một yêu cầu của bà." Lưu Mỹ hờ hững nói, dường như bà đã sớm đoán được Tiêu Mộc Diên sẽ phản ứng như vậy.