Bởi vì Nguyệt Nguyệt quá mức kích động, cho nên cô bé vùng tay của hai người ra, một mình đi vào trước.
Viễn Đan đuổi theo ở phía sau Nguyệt Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, em đi chậm một chút.” Trong lòng cậu bé thắc mắc, sao bình thường không thấy cô bé chạy nhanh như vậy nhỉ?
Thịnh Tuấn Hạo lại sững sờ tại chỗ, bởi vì cậu nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Một bé gái đáng yêu cầm bóng bay trong tay, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc.
Hình ảnh giống như vào khoảnh khắc này đứng hình lại. Thịnh Tuấn Hạo nhịn không được chậm rãi đi về phía cô bé.
Bởi vì trước mắt bé gái này chính là Nhi Nhi mà mình ngày nhớ đêm mong?
Thịnh Tuấn Hạo cũng lại không kiềm chế nổi sự kích động trong lòng, cậu trực tiếp đi tới, nắm lấy tay Nhi Nhi: “Nhi Nhi, rốt cục anh cũng gặp được em rồi.”
Giọng điệu của cậu vô cùng kích động, còn có sự vui vẻ nói không nên lời.
Rõ ràng Nhi Nhi hơi giật mình, nhẹ buông tay, quả bóng bay trong tay liền bay lên trời.
“Anh...”
Thịnh Tuấn Hạo vừa định mở miệng nói tiếp, kết quả chính lúc này Cao Ngọc Mai xuất hiện. Cô ta ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn cậu, sau đó không nói tiếng nào dẫn cô bé rời đi.
Vốn dĩ cậu muốn đuổi theo, thế nhưng có người qua đường vừa vặn ngăn cản đường đi của cậu, thế là cậu cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhi Nhi bị mang đi.
Lẽ nào sau này cậu sẽ không còn gặp lại Nhi Nhi nữa sao?
Thật sự không nghĩ tới ở nơi này cũng có thể gặp phải cô bé.
“Tại sao không cho con nói chuyện với anh Hạo ạ?” Nhi Nhi hơi kinh ngạc nhìn Cao Ngọc Mai.
“Sau này mẹ sẽ chăm sóc cho con thật tốt, chúng ta mau về nhà thôi.” Cao Ngọc Mai dùng ngón tay sờ đầu Nhi Nhi, trên mặt lại xoẹt qua tia đau lòng hờ hững: “Chuyện gì cũng đều là do mẹ sai cả, sau này mẹ sẽ không tiếp tục phạm sai lầm giống như vậy, chỉ là sau này con đừng gặp lại cậu ấy nữa.”
Sau khi đi chưa được mấy bước, Cao Ngọc Mai đã nhìn thấy Trương Lân.
Trương Lân cảm thấy Cao Ngọc Mai có gì không đúng lắm, trên mặt giống như có vệt nước mắt vừa mới khóc xong, lập tức anh ta quan tâm hỏi:”Xảy ra chuyện gì à?”
“Chúng ta mau trở về thôi.” Lúc này Cao Ngọc Mai chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Thật sự trong lòng Cao Ngọc Mai rất hụt hẫng. Cô ta không nghĩ tới đến đây còn gặp được Thịnh Trình Việt. Hai người bọn họ đùa giỡn bên trong đu quay nhìn rất hạnh phúc, rất ngọt ngào. Từ trước đến nay cô ta chưa từng thấy qua cảnh tượng này. Vốn dĩ cô cho rằng mình đã bỏ được, chỉ là không nghĩ tới đến bây giờ trong lòng cô vẫn đau như vậy.
Trong mắt Cao Ngọc Mai ẩn giấu vẻ đau buồn, tất cả những thứ này đều bị Trương Lân nhìn thấy hết.
Rốt cuộc Thịnh Trình Việt và Tiêu Mộc Diên cũng đi ra từ bên trong đu quay. Nguyệt Nguyệt cũng vô cùng hài lòng cùng Viễn Đan chạy ra từ ngôi nhà ma.
Mấy người bọn họ tụ tập ăn đồ ăn cùng một chỗ, vẫn cười cười nói nói. Nhưng chỉ có Thịnh Tuấn Hạo cả người rầu rĩ không vui. Tiêu Mộc Diên thu hết biểu hiện của Thịnh Tuấn Hạo vào mắt.
“Anh Tuấn Hạo sao anh không nói lời nào hết vậy?” Vốn là lúc nãy khi vào ngôi nhà ma, Nguyệt Nguyệt còn muốn hỏi sao không thấy bóng dáng của cậu. Nhưng lại sợ lộ chuyện lúc nãy mình đi vào ngôi nhà ma nên khi Thịnh Tuấn Hạo không trả lời, cô bé cũng không hỏi tiếp.
“Hôm nay các con đều chơi đủ rồi, ngày mai phải ngoan ngoãn đi học đấy.” Thịnh Trình Việt dùng giọng điệu cảnh cáo nói với bọn trẻ.
Bọn trẻ đều gật đầu, thoạt nhìn đều vô cùng ngoan ngoãn. Thế nhưng Thịnh Tuấn Hạo cứ có vẻ mất tập trung.
Lúc trở về nhà, vừa vào cửa lớn thì nhìn thấy Thịnh Thắng đang đứng chờ ở cửa.
Thịnh Trình Việt và Tiêu Mộc Diên đều hơi kinh ngạc, kỳ lạ liếc nhìn đối phương.
“Con trai, rốt cuộc con cũng về rồi.” Thịnh Thắng chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt vô cùng sốt ruột giống như đã xảy ra chuyện gì rất nghiêm trọng.
Thịnh Trình Việt nhăn mày. Sao ông ta lại xuất hiện ở nơi này?
“Ông đến đây làm gì?”
Trong giọng nói có phần cảnh cáo hơn nữa gần như không đợi người khách này kịp trả lời.
Vốn dĩ vẻ mặt của Thịnh Thắng đã không vui, nhưng ông ta cũng vẫn kìm nén sự tức giận của mình, chậm rãi nói: “Ba còn có chuyện rất quan trọng muốn thương lượng với con.”
Thịnh Trình Việt nhìn dáng vẻ hai tay đang run cầm cập kia của Thịnh Thắng giống như thật sự có chuyện.
“Có chuyện gì thì cứ nói ở đây đi.” Giọng điệu của Thịnh Trình Việt lạnh lẽo, hoàn toàn không nể mặt ông ta.
“Nhưng mà...” Dàng vẻ của Thịnh Thắng nhăn nhó. Hoàn toàn khác với dáng vẻ ngông cuồng tự đại hàng ngày của ông ta. Hình như ông ta có chuyện gì rất khó nói.
Thịnh Trình Việt tựa hồ nhận ra được dáng vẻ khác lạ của Thịnh Thắng vì vậy anh ra ý bảo Tiêu Mộc Diên dẫn Lưu Mỹ và bọn trẻ đi vào trong trước.
Tiêu Mộc Diên gật đầu, sau đó dẫn theo bọn họ vào nhà.
“Nếu như ông muốn tôi về công ty của ông, như vậy tôi sẽ nói cho ông biết câu trả lời chắc chắn là không. Ông đừng uổng phí tâm cơ nữa.” Thịnh Trình Việt lạnh lùng mở miệng, không muốn cho ông cứ bất kỳ hi vọng nào, cũng không muốn lãng phí thời gian với ông ta.
Giọng nói của Thịnh Thắng trở nên hơi khàn khàn, dáng vẻ cũng khổ sở đáng thương hơn: “Tập đoàn Thịnh Thế sắp đóng cửa rồi, nếu như con không giúp ba một tay thì có thể tất cả những cố gắng từ trước đến nay đều uổng phí.”
Cái gì? Câu nói này khiến anh vô cùng khiếp sợ.
“Rốt cuộc ông có ý gì?” Tuy rằng anh đã sớm dự đoán được, nếu như tập đoàn Thịnh Thế dưới sự quản lý của người phụ nữ kia, chắc chắn rất nhanh sẽ khó giữ được, chỉ là anh không ngờ lại nhanh như thế.
“Ba biết sai rồi.” Thịnh Thắng cúi đầu, thái độ nhận sai vô cùng thành khẩn.
Thịnh Trình Việt nhìn thấy Thịnh Thắng luôn uy phong lẫm liệt vậy mà bây giờ lại làm ra hành động như thế.
“Chuyện này sẽ không phải là quỷ kế của ông nữa đấy chứ?” Thịnh Trình Việt giật giật khóe miệng. Tuy rằng ông ta là cha ruột của anh, nhưng mà giống như từ trước tời giờ ông ta cũng chưa bao đối xử với anh như con trai ruột của mình.
Cả người Thịnh Thắng run rẩy dữ dội. Ông ta đứng ở sau lưng anh nói: “Lời của ba nói đều là sự thật một trăm phần trăm, vốn dĩ một đám tinh anh của công ty của ba đã bỏ đi, bây giờ công ty giống như một cái nhà rỗng. Sau đó, không biết tại sao bị một luồng thế lực ác độc phá hoại, vì vậy bây giờ nếu như không có vốn lớn chẳng mấy chốc sẽ bị phá sản. “
“Ba đã đi vào ngõ cụt rồi nên mới xin con đấy. Con là con trai ruột của ba, ba biết bây giờ công ty nhỏ do con kinh doanh cũng có một ít vốn, ngược lại những thứ này về sau cũng sẽ thuộc về con. Hay là...?”
Thịnh Thắng nói năng hùng hồn. Sau đó lại muốn giơ tay vỗ vai anh, thế nhưng anh tránh đi.
“Ông đừng có mơ!”
Bây giờ ông ta lại có ý đồ với Tiêu thị?
Thịnh Trình Việt nhìn ông ta với ánh mắt cảnh giác: “Thật ngại quá, tôi nhớ rất rõ chúng ta đã cắt đứt quan hệ cha con rồi.” Anh vẫn còn nhớ sự vô tình của Thịnh Thắng lúc đó. Anh đối với cái gọi là tình cảm ba con này không có bất kỳ lưu luyến nào.
“Nhưng đến cuối cùng chúng ta vẫn là ba con, dòng máu trên người con giống...” Bây giờ Thịnh Thắng chỉ có thể lợi dụng lá bài tình cảm mà thôi.