Tiêu Mộc Diên giật mình, sắc mặt cũng tái nhợt đi vì câu nói của Viễn Đan. Sao Viễn Đan có thể nói cô như vậy chứ? Cô cứ mở miệng ra là nhắc đến Thịnh Tuấn Hạo lúc nào chứ. Chẳng qua là cô cảm thấy mấy năm nay Thịnh Tuấn Hạo không có tình thương của mẹ, cô muốn bồi thường cho cậu ấy hơn thôi, sao Viễn Đan có thể không hiểu cô như vậy chứ?
Còn nữa, câu nói ăn nhờ ở đậu của cậu bé thật tàn nhẫn, cô không để bọn trẻ ăn nhờ ở đậu, cô chỉ ở lại chỗ của Thịnh Trình Việt hai mươi bốn ngày mà thôi, sau này cô và ba cùng với hai đứa trẻ sẽ sống hạnh phúc bên nhau, hãy cho cô một chút thời gian được không?
“Viễn Đan, con ở trường học chờ mẹ, mẹ sẽ đến đón con ngay, con đừng đau lòng đấy nha.” Nước mắt Tiêu Mộc Diên cũng không kìm được mà tuôn xối xả. Nỗi tủi nhục ban nãy cộng thêm sự bất mãn của con, nghĩ tới ba đang ở trong tù, ai có thể hiểu được nỗi đau của cô? Ai có thể cảm nhận được nỗi khổ của cô?
“Vâng, con sẽ đợi mẹ ở đây, chúng ta có cần thuê nhà không, con cũng kiếm tiền, con có thể nuôi mẹ, mẹ đừng ở lại nhà của chú đẹp trai kia được không? Con không muốn mẹ phải chịu bất cứ nỗi tủi thân nào, một chút cũng không được.” Viễn Đan nói tới đây, giọng nói có chút ngang tàn. Cậu đã quyết định, về sau cậu phải nuôi mẹ, mẹ không cần ở nhà của bất cứ ai, càng không cần để ý đến sắc mặt của bất cứ ai.
Tiêu Mộc Diên cảm động, nước mắt đầy gương mặt, cô rất hiểu tính cách của Viễn Đan, cậu bé là kiểu con trai cố chấp hiếu thắng, điểm này chắc chắn là di truyền từ Thịnh Trình Việt, cậu bé còn có chút quật cường, có thể là di truyền từ cô.
“Được, hai hôm nay mẹ có chút việc phải xử lý, hai hôm nữa chúng ta sẽ chuyển nhà, được không?” Tiêu Mộc Diên bất chợt trưng cầu ý kiến của Viễn Đan, bởi vì mấy hôm nay cô phải thiết kế bản vẽ, không có thời gian chăm sóc hai đứa trẻ, cho nên cứ ở tạm hai hôm nữa, đợi cuộc thi quốc tế kết thúc, cô sẽ lập tức dọn đi.
Viễn Đan coi như đồng ý, sở dĩ cậu làm lớn chuyện như vậy là bởi vì cậu cảm thấy mẹ ở trong biệt thự của Thịnh Trình Việt luôn tỏ vẻ hèn mọn. Cậu không muốn mẹ mình hèn mọn trước mặt người khác. Sau này cậu sẽ mua biệt thự cho mẹ, mẹ muốn gì cậu sẽ mua cái đó, cũng sẽ không có ai đến tranh giành tình yêu của mẹ với cậu nữa.
Khi Tiêu Mộc Diên đến đón Viễn Đan thì chỉ thấy một mình cậu, cô hơi nhíu mày, sao Viễn Đan lại ở một mình? Nguyệt Nguyệt đâu?
“Nguyệt Nguyệt về với Thịnh Tuấn Hạo rồi, con ở đây chờ mẹ một mình.” Viễn Đan vừa nói chuyện vừa liếc nhìn Thịnh Trình Việt ở bên cạnh. Cậu cũng không nói gì, trực tiếp lên xe.
“Mẹ, hôm nay chúng con thi tháng, nhất định con sẽ thi tốt hơn Thịnh Tuấn Hạo.” Viễn Đan vô cùng tự tin mà tuyên bố, lần trước bằng điểm với Thịnh Tuấn Hạo lại để Thịnh Tuấn Hạo vị trí số một, trong lòng cậu vô cùng bất mãn, lần này nhất định điểm của cậu phải cao hơn Thịnh Tuấn Hạo.
“Ừ, mẹ tin Viễn Đan.” Thực ra trong lòng Tiêu Mộc Diên, Viễn Đan và Thịnh Tuấn Hạo ai đứng đầu cũng giống nhau, dù sao cả hai đều là con trai mình. Thấy Viễn Đan không hợp Thịnh Tuấn Hạo như vậy, cô có chút đau lòng, nhưng cô lại không thể nói được gì cả.
Thịnh Trình Việt hơi nhướng mày, thì ra Tiêu Viễn Đan chính là đứa trẻ cùng đứng đầu mà quản gia nói với anh, không ngờ cậu bé lại bằng điểm với Tuấn Hạo, bây giờ cậu bé lại còn tuyên bố phải cao điểm hơn Tuấn Hạo.
Trong đầu Thịnh Trình Việt đột nhiên hiện lên một suy nghĩ, cậu bé và Tuấn Hạo là bạn cùng lớp, hơn nữa cậu bé trông cũng giống mình…
“Năm nay cháu mấy tuổi?” Thịnh Trình Việt đột nhiên hỏi, hai đứa trẻ này có phải là con anh không? Đột nhiên anh có suy nghĩ kỳ quặc như vậy. Nếu bọn trẻ là con của anh, nhất định anh sẽ không để con ở bên ngoài với Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên giật mình, hiển nhiên là cô không ngờ Thịnh Trình Việt lại hỏi Viễn Đan câu hỏi này, đáy mắt cô hiện lên vẻ hoảng sợ. Tuy cô vẫn đang cố gắng duy trì bình tĩnh, nhưng tim cô vẫn đập loạn lên.
Viễn Đan nhìn thoáng qua Thịnh Trình Việt, cuối cùng ánh mắt vẫn dừng lại trên mặt Tiêu Mộc Diên. Tuy bây giờ mẹ không nhìn mình, nhưng trực giác nói với cậu, mẹ có chút căng thẳng.
“Năm tuổi ạ, vì cháu rất thông minh nên cháu đã đi học sớm một năm.” Viễn Đan trả lời bình tĩnh, trong giọng nói không có sự dao động nào. Dù sao cậu cũng rất thông minh, cho dù học sớm một năm, cậu cũng vẫn có thể đứng hạng nhất.
Hiển nhiên Thịnh Trình Việt có chút thất vọng với câu trả lời này, thì ra cậu bé nhỏ hơn Thịnh Tuấn Hạo một tuổi, vậy thì không có khả năng rồi, bọn trẻ thật sự là con của Âu Vũ Đình sao?
“Âu Vũ Đình đối xử với cháu tốt không?” Thịnh Trình Việt hỏi lại, anh cũng không biết vì sao mình lại luôn muốn quan tâm đến hai đứa trẻ này như vậy.
Trong mắt Viễn Đan hiện lên vẻ khó hiểu, tại sao anh lại đột nhiên hỏi cậ mấy vấn đề này? Viễn Đan bất chợt đưa mắt nhìn Tiêu Mộc Diên.
“Chú Âu là một người bận rộn, có điều cũng hay mua đồ chơi cho cháu.” Viễn Đan không nhận được sự đáp trả của Tiêu Mộc Diên, cho nên cậu không thể làm gì khác hơn là nói thật.
Chú Âu? Thịnh Trình Việt khẽ nhíu mày, cậu bé Viễn Đan này đang gọi Âu Vũ Đình là chú Âu, lẽ nào Âu Vũ Đình không phải là ba của cậu? Vào khoảnh khắc đó, trong mắt anh dường như lóe lên sự mừng rỡ.
“Vậy chú Âu có ngủ cùng với mẹ cháu không?” Thịnh Trình Việt như nghĩ tới điều gì, đột nhiên hỏi.
Tiêu Mộc Diên ở bên cạnh hoàn toàn cạn lời. Có phải người đàn ông này quan tâm nhiều quá rồi hay không, anh lại còn quan tâm cả cuộc sống trước đây của cô, rốt cuộc anh muốn làm gì?
“Trước giờ chú Âu chưa từng ngủ lại ở nhà cháu qua đêm, có điều chúng cháu lại từng ngủ ở nhà chú Âu vài lần.” Viễn Đan không hiểu Thịnh Trình Việt có ý gì lắm, tuy cậu rất không muốn trả lời anh, nhưng cậu bé vẫn trả lời theo phép lịch sự.
Khi Thịnh Trình Việt nghe nửa câu đầu còn có chút hài lòng, nhưng nghe đến nửa câu sau, sắc mặt anh đột nhiên sầm lại. Cô gái này lại dám đi quyến rũ Âu Vũ Đình? Hơn nữa còn chạy đến nhà Âu Vũ Đình quyến rũ người ta?
“Vậy các cháu ở đó mấy lần, mẹ cháu có ở cùng phòng với chú Âu không?” Dường như Thịnh Trình Việt đang nổi lên tinh thần không ngừng đặt câu hỏi.
Tiêu Mộc Diên ở bên cạnh nghe, thật sự là không thể nhịn được nữa, hàm răng cô cắn chặt vào môi, đến nỗi sắp bật máu.
“Đủ rồi đấy Thịnh Trình Việt, rốt cuộc anh muốn hỏi gì?” Tiêu Mộc Diên tức giận quát lớn, cô chỉ là người tình trong một tháng của anh mà thôi, những chuyện khác của cô anh đều không có quyền biết, đương nhiên anh cũng không có tư cách được biết.
Thịnh Trình Việt đang hỏi đến điểm mấu chốt thì đột nhiên bị cắt ngang, trong lòng anh đều là sự không vui. Cô gái này đột nhiên kích động như vậy làm gì chứ, có phải cô sợ anh biết được gì nên mới kích động cắt ngang anh như vậy không.
Thịnh Trình Việt hơi nheo mắt, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía Tiêu Mộc Diên, xem thử có phải cô có gì đó muốn che giấu hay không?
“Chú đẹp trai đang nói đến chuyện tạo em bé sao? Tuy chú Âu từng nhắc tới, nhưng mẹ cháu không đồng ý.” Tiêu Viễn Đan lại nói rất bình tĩnh, có điều cậu vẫn thắc mắc, làm thế nào để tạo được em bé nhỉ?
Thịnh Trình Việt nghe đến đây, rõ ràng sắc mặt tốt hơn. Thì ra Tiêu Mộc Diên và Âu Vũ Đình căn bản chưa từng chung giường, bây giờ anh thật sự bắt đầu nghi ngờ, rốt cuộc hai đứa trẻ này có phải là của Âu Vũ Đình hay không. Nếu đúng là như vậy, Âu Vũ Đình và Tiêu Mộc Diên ngủ chung cũng là chuyện bình thường? Nhưng Tiêu Mộc Diên lại từ chối Âu Vũ Đình.
“Vậy có phải mẹ cháu chưa từng ngủ với chú Âu Vũ Đình không?” Thịnh Trình Việt vẫn theo đuổi không dứt mà hỏi.
“Vâng, ít ra thì cháu chưa thấy lần nào, có điều cháu đã thấy chú Âu hôn mẹ cháu, sau đó lại bị mẹ cháu tát một cái, lúc đó còn dọa Nguyệt Nguyệt sợ đến bật khóc cơ.” Viễn Đan đột nhiên nghĩ tới điều gì đó nên kể lại, sở dĩ cậu nói những chuyện này với Thịnh Trình Việt chứng tỏ cậu không hề phản đối Thịnh Trình Việt và Tiêu Mộc Diên ở bên nhau, nhưng cậu sẽ không ở nhà anh, như vậy sẽ tỏ ra cậu rất ti tiện.
“Viễn Đan, con im miệng cho mẹ, sao con nói ra hết thế, con biết người đàn ông trước mắt này là tốt hay xấu không?” Tiêu Mộc Diên tức giận kéo Viễn Đan qua, từ lúc nào mà con trai cô đã nói nhiều như vậy chứ.
Viễn Đan bĩu môi, ngả vào lòng Tiêu Mộc Diên không nói gì nữa. Tuy cậu rất ghét Thịnh Tuấn Hạo, nhưng cậu lại không hề ghét Thịnh Trình Việt. Nếu mẹ thích thì cậu cũng sẽ đón nhận nhà bọn họ.
Lúc này, tâm trạng của Thịnh Trình Việt đã khá hơn, khóe miệng bất chợt cong lên một nụ cười, anh đột nhiên dừng xe lại.
Tiêu Mộc Diên không hiểu, tại sao anh lại đột nhiên dừng xe. Ngay sau đó Thịnh Trình Việt liền mở cửa trước ra, tiếp theo ngoắc ngón tay với cô, ý bảo cô lên ngồi trước.
Đương nhiên là Tiêu Mộc Diên không muốn, cô luôn muốn tránh xa Thịnh Trình Việt một chút, rất sợ anh sẽ nổi ham muốn với cô bất cứ lúc nào.
“Tổng giám đốc Thịnh, phía trước không thể cho trẻ con ngồi, bị kiểm tra sẽ phạt tiền.” Tiêu Mộc Diên lặng lẽ nói, cô cũng không hề có ý định xuống xe lên ghế trước. Bây giờ con trai cô vẫn đang trong xe, nếu để con trai cô thấy anh nổi ham muốn thì thật không tốt.
Thịnh Trình Việt cười gian xảo, phạt tiền? Phạt tiền của anh sao? Anh cũng rất muốn xem thử ai dám phạt tiền anh.
“Thịnh Thị của anh chính là lắm tiền, có thể để bọn họ tùy ý phạt!” Thịnh Trình Việt không thèm để tâm mà nói.
Tiêu Mộc Diên không ngờ Thịnh Trình Việt lại nói như vậy, anh chính là kẻ lãng phí tiền như vậy sao? Nhưng tại sao anh lại nhỏ mọn với cô như vậy, một xu cũng chẳng chịu cho cô, hơn nữa còn trừ tiền lương của cô, tiền tăng ca cô còn chưa đòi anh đấy?
Đúng lúc này, di động của Tiêu Mộc Diên đột nhiên vang lên, là một dãy số lạ. Cô khẽ nhíu mày, ai lại gọi điện cho cô vào lúc này nhỉ?
Sắc mặt Thịnh Trình Việt cũng đột nhiên tối lại, nhất định người gọi cho cô là đàn ông, rốt cuộc cô gái này giấu anh bao nhiêu người đàn ông chứ?
Tiêu Mộc Diên đối diện với ánh mắt của Thịnh Trình Việt, lập tức giận mình, tiếp theo cô liền ôm con trai xuống xe, cô và con trai cùng nhau lên ghế trước.
“Alo…” Tiêu Mộc Diên nghe điện thoại theo thói quen, nhẹ nhàng trả lời.
Thịnh Trình Việt hơi biến sắc mặt, sao cô gái này lại dịu dàng với những người đàn ông khác như vậy, còn đối với anh lại luôn lạnh lùng như băng thế? Lửa giận thấu tim.
“Chào cô, xin hỏi cô là giám đốc Tiêu phải không? Tôi là người của Trương Thị, vì bản thiết kế của tôi cần dùng gấp, ngày mai có thể ra sản phẩm chưa?” Tuy anh ta nói như vậy, nhưng trong giọng nói lại không có vẻ gì là vội vã.
Tiêu Mộc Diên vừa nghe đã biết đây chính là vị khách làm khó dễ cô ban ngày, thế nhưng khách hàng như vậy sao có thể biết được số điện thoại của cô?
���������������