Hiển nhiên Tiêu Mộc Diên đã bị lời nói lúc nãy của Thịnh Thắng dọa cho sợ hãi, cơ thể bắt đầu run cầm cập, ngay cả lời nói cũng trở nên run rẩy: “Ông… ông làm như vậy có còn là một con người không?”
“Xem ra cô vẫn chưa biết trời cao đất dày là gì, chính mình còn không biết một giây sau sẽ chết như thế nào, còn dám tới chất vấn tôi?” Thịnh Thắng hung hăng nhìn người phụ nữ ở trước mặt, trong lòng càng thêm tức giận.
Nếu như không phải vì người phụ nữ này, con trai ông làm sao có thể cắt đứt quan hệ cha con với ông chứ. Dù sao thì hai cha con ông mới chính là ruột thịt, còn người phụ nữ này mới thật sự là người ngoài. Không, nói đúng hơn là, cô ta chính là một tội nhân thiên cổ.
Nói xong, Thịnh Thắng lấy ra một con dao nhọn sắc bén ở phía sau ông ta, ánh sáng trên con dao lóe lên làm cho Tiêu Mộc Diên phải rùng mình.
Giây phút này, cô đã bắt đầu sợ hãi rồi.Trong nháy mắt, nước mắt đong đầy khóe mắt.
“Không nghĩ tới tôi có thể làm cho cô sợ đến phát khóc.Mặc dù tôi rất muốn biết, rốt cuộc cảm giác rạch một con dao trên mặt cô sẽ như thế nào? Thế nhưng cô yên tâm, sau khi tôi đã chắc chắn lấy được thứ tôi muốn, tôi mới xử trí cô.
Sau khi Thịnh Thắng nói xong liền phóng khoáng vứt con dao xuống đất, sau đó xoay người rời đi.
Tiêu Mộc Diên nhìn bóng lưng Thịnh Thắng rời đi, cô chỉ có thể hét lớn với bầu không khí ở xung quanh.
“Cứu tôi với! Rốt cuộc có ai không! Bà ơi…” Trong lòng Tiêu Mộc Diên đang cháy một ngọn lửa thất vọng, bởi vì cô biết, cho dù mình có ở nơi này la đến rách cổ họng cũng không ai nghe thấy.Thế nhưng đây chính là cách duy nhất của cô vào lúc này, điện thoại cô đã bị Thịnh Thắng mang đi rồi.
Thịnh Thắng…
Từ trước tới nay, cô chưa từng nghĩ ông ta lại khủng khiếp đến như vậy? Vì đạt được mục đích của mình mà không từ bất cứ thủ đoạn nào. Ngày hôm nay cuối cùng cô cũng nhận thức được, chỉ trách do mình quá sơ ý bất cẩn. Cô rất lo lắng, trong lòng thật sự đã rối như tơ vò. Chuyện này căn bản là cô không nghĩ tới hậu quả.
Nghĩ tới đây, Tiêu Mộc Diên càng thêm hối hận, không nghĩ tới không chỉ không cứu được Lưu Mỹ, mà chính mình còn bị bắt, cô căn bản không biết nên làm gì mới tốt, tự trách, điều này càng làm cho nước mắt trên khóe mắt cô càng chảy ra mãnh liệt.
Thịnh Trình Việt, rốt cuộc anh đang ở đâu? Mau tới đây cứu em.
Bây giờ Tiêu Mộc Diên cũng chỉ có thể gào thét trong lòng mình. Đồng thời, trong lòng cô cũng rất lo lắng, bởi vì cô thật sự rất sợ Thịnh Thắng sẽ ra tay với Thịnh Trình Việt và bọn trẻ, người đàn ông có lòng dạ độc ác như thế này, chắc chắn sẽ không thừa nhận người thân, sẽ không chừa bất cứ thủ đoạn nào. Thế nhưng, bây giờ cô chỉ có thể căm hận chính mình không có cách nào để mang tin tức này ra bên ngoài.
Một bên khác, Thịnh Trình Việt đang tức tốc chạy về biệt thự.
Cùng lúc đó, Lâm Phong nhận được một cuộc gọi khẩn cấp. Sau khi anh ta cúp điện thoại, đã lập tức đi tới báo cáo với Thịnh Trình Việt: “Tổng giám đốc Thịnh, người của chúng ta đã tìm được Lưu Mỹ rồi.”
“Người đang ở đâu?” Thịnh Trình Việt biết chuyện này vô cùng khẩn cấp, dù sao Mộc Diên của anh, cũng vì chuyện này mà lo lắng sốt ruột trong thời gian dài như vậy, anh nhất định phải tìm được Lưu Mỹ ngay lập tức, sau đó đưa tới trước mặt cô, không để cho cô phải đau lòng sốt ruột như vậy được.
“Tổng giám đốc Thịnh yên tâm, người của chúng ta đang đưa bà ấy trở về.” Lâm Phong cung kính báo cáo.
Lúc này, Thịnh Trình Việt cũng chỉ lạnh lùng gật đầu. Chỉ có điều lúc anh trở về biệt thự thì không nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Mộc Diên. Bây giờ tâm trạng của cô đã sa sút đến như vậy, cũng không thể chạy lung tung ở bên ngoài được.
“Cô ấy đi đâu rồi?” Thịnh Trình Việt lập tức sốt ruột kéo lấy quản gia hỏi, đương nhiên quản gia cũng biết rõ, người mà anh chỉ chính là Tiêu Mộc Diên.
Quản gia chỉ có thể lắc đầu nói: “Hình như tôi nhìn thấy mợ chủ bước lên một chiếc xe…”
Một chiếc xe?
Đôi mắt hẹp dài của Thịnh Trình Việt nheo lại, giọng điệu lạnh lẽo khác thường mang theo sự trách cứ nặng nề: “Tại sao không phái người đi theo cô ấy?”
“Là mợ chủ không cho chúng tôi đi theo.” Quản gia cúi đầu giống như một chú cún con làm sai chuyện. Lúc này ông rất sợ hãi, muốn thoát khỏi nơi này.
Thịnh Trình Việt lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Mộc Diên.
Không phải cô bảo với anh là ngoan ngoãn ở nhà đợi tin tức của anh sao, chẳng lẽ lại chạy ra ngoài rồi? Cô không biết bộ dạng bây giờ rất khiến người khác phải lo lắng sao?
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”
Thịnh Trình Việt đã gọi cho cô rất nhiều lần nhưng đều không liên lạc được.Tim của anh như bị ai đó bóp chặt. Anh luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Tiêu Mộc Diên, em đã chạy đi đâu rồi?
Lúc này, Lâm Phong dẫn một nhóm thuộc hạ mang Lưu Mỹ đi vào trong.
Vẻ mặt Lưu Mỹ mơ màng, có chút ngơ ngác nhìn bọn họ, lúc đầu bà định rời khỏi nơi này, không dễ gì mới tìm được một ngôi làng nhỏ, kết quả lại bị bọn họ ồ ạt dẫn bà trở về, không phải bà đã sớm để lại lời nhắn chào tạm biệt với bọn họ rồi sao?
Chẳng lẽ bọn họ không thể tôn trọng quyết định của bà một chút sao?
Hơn nữa lúc dẫn bà trở về cũng không hỏi ý kiến của bà. Làm hại bà còn tưởng rằng lúc nãy là xã hội đen đến.
Lưu Mỹ định mở miệng nói chuyện, thế nhưng bà ý thức được, hình như tình huống có gì đó không đúng lắm.
“Rốt cuộc bà đã chạy đi đâu?” Bây giờ Thịnh Trình Việt rất muốn tìm một nơi nào đó để phát tiết, thế nhưng anh biết Lưu Mỹ chính là bà ngoại của Tiêu Mộc Diên, cho nên không có chỗ để anh trút giận được.
“Bà chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để sinh sống. Hơn nữa, bởi vì bà muốn né tránh hai đứa cho nên đã bán điện thoại rồi, không ngờ hai đứa vẫn phái người tìm được bà.” Lưu Mỹ nói với vẻ vô tội. Nếu bà sớm biết bọn họ có thể tìm được bà dễ dàng như vậy, bà đã không làm những chuyện dư thừa này.
Thịnh Trình Việt kinh hãi: “Bà vừa mới nói gì? Bà đã bán điện thoại rồi?”
Lưu Mỹ gật đầu. Mặc dù bà không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng bây giờ bà mới chú ý tới sắc mặt của Thịnh Trình Việt rất khó coi. Sẽ không phải là hai vợ chồng nhà này vì bà mà cãi nhau chứ? Nếu quả thật đúng là như vậy, vậy thì bà đã trở thành mầm họa giữa hai người bọn họ rồi.
“Mộc Diên đâu?” Cuối cùng Lưu Mỹ cũng tìm ra được chỗ không thích hợp. Bà đã trở về lâu như vậy, nhưng lại không nhìn thấy Tiêu Mộc Diên, theo lý mà nói, con bé nên gấp gáp tìm bà mới đúng chứ. Tại sao lại không hề nhìn thấy bóng dáng của con bé vậy?
Ngay lập tức, sắc mặt của Thịnh Trình Việt càng trở nên u ám hơn.
Lưu Mỹ cả kinh, hai vợ chồng chúng nó cãi nhau thật sao?
“Trình Việt, không phải bà ngoại đã nói với con rồi sao. Mặc dù có những lúc Mộc Diên rất thích cố tình gây sự, thế nhưng con cũng không nên cãi nhau với con bé.” Lưu Mỹ nói giảng hòa.
Đương nhiên Thịnh Trình Việt không có tâm trạng để nói chuyện dông dài với Lưu Mỹ, lập tức xoay người rời đi, chỉ lạnh lùng căn dặn Lâm Phong một câu: “Phái thêm người tới bảo vệ xung quanh biệt thự.”
Lâm Phong trả lời một câu “rõ” rồi cũng vội vàng rời đi.
Lưu Mỹ vốn định đuổi theo anh để hỏi cho rõ ràng, thế nhưng bà lại bị Lâm Phong chặn đường.