Có Thịnh Trình Việt nhắc nhở, Thịnh Thảo An tự nhiên sẽ vô cùng ngoan ngoãn gật đầu, dù sao thì chuyện này cũng không phải là chuyện nhỏ. Vì vậy cô đương nhiên muốn bình tĩnh xử lý rồi.
“Vậy em phải giúp anh như thế nào?” Bây giờ Thịnh Thảo An cảm thấy chính mình cũng hồ đồ rồi.
Thịnh Trình Việt nói: “Chẳng qua em phải nói với anh, em quen biết Đường Lực như thế nào?”
“Là anh ấy đuổi theo em!” Thịnh Thảo An nói chắc như đinh đóng cột, những chuyện khác cô có thể nói dối, thế nhưng chuyện này cô tuyệt đối sẽ không nói dối.
“Chuyện xảy ra từ lúc nào?” Thịnh Trình Việt vốn không muốn để ý đến những chuyện tình cảm của cô, thế nhưng bây giờ chuyện này lại dính líu đến Mộc Diên, vì vậy anh nhất định phải hỏi cho thật cặn kẽ.
Thịnh Thảo An buồn bực, sau đó mở miệng nói: “Cũng chính là hai ngày nay.” Rõ ràng cô nói đều là sự thật, thế nhưng không biết tại sao chính mình lại có cảm giác có tật giật mình.
“Theo đuổi em hai ngày đã đính hôn?” Thịnh Trình Việt không dám tin hỏi ngược lại.
“Thực ra em cũng không biết chuyện như thế nào… Nói chung là một lời khó nói hết.” Thịnh Thảo An cũng cảm thấy tất cả những thứ này đều không thể giải thích được.
Trong đầu Thịnh Trình Việt lập tức nảy ra một suy nghĩ, đó chính là hoặc là Đường Lực đã thầm mến Thịnh Thảo An từ rất lâu rồi, hoặc cũng có thể là đã có âm mưu từ lâu.
Dù sao thì cũng chỉ còn lại hai khả năng này.
“Đừng nói là anh không nhắc nhở em, tốt nhất em nên giữ khoảng cách với anh ta.” Thịnh Trình Việt đen mặt nói.
Nếu là trước đây, chăc chắn Thịnh Thảo An sẽ không đặt lời anh nói vào trong lòng. Thế nhưng bây giờ…
“Anh, em cũng có chuyện muốn nhờ anh giúp.” Thịnh Thảo An sau khi đã trải qua nhiều lần đắn đo, cuối cùng cô cũng mở miệng nói ra câu này.
“Chuyện gì?” Rõ ràng Thịnh Trình Việt đã có chút mất kiên nhẫn.
Thịnh Thảo An hiểu rõ tính cách người anh trai này của cô: “Vậy chúng ta…”
“Có phải em không muốn đính hôn đúng không?” Thịnh Trình Việt vừa nhìn đã biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì. Bây giờ nhìn dáng vẻ cô giống như không hề muốn đính hôn, mà giống như đào hôn nhiều hơn.
Sau khi Thịnh Thảo An nghe thấy câu nói này của Thịnh Trình Việt, hai mắt cô lập tức phát sáng, kích động nắm lấy tay anh: “Anh, anh chắc chắn sẽ giúp em, có đúng không?”
“Muốn đào hôn sao, đừng có mơ!” Bây giờ Thịnh Trình Việtnhìn cô hung dữ: “Bởi vì anh cần em đi tiếp cận Đường Lực và Thịnh Thắng.”
Dù sao thì nếu anh gióng trống khua chiên đi tiếp cận bọn họ, như vậy sẽ rất bất lợi đối với anh. Nhưng nếu anh sắp xếp Thịnh Thảo An ở bên cạnh bọn họ, vậy thì đó chính là thần không biết quỷ không hay rồi.
Thịnh Thảo An đột nhiên cảm thấy rất oan ức, tại sao cô lại có một người anh trai vô tâm như vậy chứ? Chỉ có điều cô biết tất cả những điều này đều bởi vì chị dâu.
Đúng là anh trai trọng sắc khinh em gái!
“Em…” Thịnh Thảo An vốn còn muốn nói điều gì đó, thế nhưng rất nhanh cô đã bị Thịnh Trình Việt cắt đứt.
“Mọi chuyện đều phải lấy đại cục làm trọng.”
Quả nhiên lời này đã làm cho Thịnh Thảo An phải cứng họng không nói nên lời.
“Bây giờ em đi tiếp cận bọn họ, nhìn xem rốt cuộc bọn họ đang có âm mưu gì.” Thịnh Trình Việt sau khi dặn dò xong một câu này, liền xoay người đi về phía khác.
Trong lòng Thịnh Thảo An cũng rất bất đắc dĩ, đây đâu phải cảm giác tham gia lễ đính hôn chứ, đây rõ ràng là cảm giác chơi trò gián điệp mà, cô sao có thể vui vẻ được chứ. Tại sao trong lúc mơ mơ hồ hồ đã đồng ý đính hôn chứ? Hơn nữa từ đầu tới cuối, Đường Lực đều gạt cô sang một bên, giống như cô chỉ là một vật trang trí mà thôi.
Tô Anh nắm tay Thịnh Thắng đi vào trong hội trường. Cô ta vốn không thèm tới những nơi như thế này, thế nhưng trong lúc vô tình, cô ta đã nghe Thịnh Thắng nhắc tới Thịnh Trình Việt cũng có mặt tại buổi tiệc này, vì vậy cô ta cũng muốn tới đây xem một lát, không nghĩ tới quả nhiên cô ta đã nhìn thấy người trong mộng của mình. Lần trước ở công ty vội vàng nói lời chào tạm biệt, mặc dù anh đã làm tổn thương trái tim cô, thế nhưng cô vẫn nhớ anh.
Thịnh Thảo An nhìn thấy Thịnh Thắng đi cùng với Tô Anh, cô lập tức đi qua đó, trừng mắt hung dữ nhìn Tô Anh đang mặc một chiếc váy ngắn màu đen, con hồ ly tinh này thực sự rất biết cách dụ dỗ đàn ông.
“Ba!” Cho dù trong lòng Thịnh Thảo An tràn đầy tức giận, thế nhưng cô vẫn nhắm mắt nói ra những lời này. Đồng thời trong lời nói cũng ẩn chứa sự oán giận nặng nề: “Ba, ở những buổi tiệc như thế này, đáng lý ra ba nên đi với mẹ mới đúng chứ? Tại sao lại đổi người phụ nữ nhỏ hơn ba tới mấy giáp như thế này?”
Thịnh Thảo An biết cô nói những lời này sẽ đắc tội với Thịnh Thắng, thế nhưng cô không quản được nhiều như vậy, bây giờ cô chứa một bụng tức giận, vì vậy cô phải đòi lại công lý cho mẹ mình.
Người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này dựa vào cái gì mà muốn cướp vị trí của mẹ cô chứ.
Lúc này, Tô Anh cũng cảm nhận được sự thù địch trong mắt Thịnh Thảo An, thế nhưng cô ta không thèm để ý tới những điều này, cô ta đã quen từ lâu rồi. Bây giờ cô ta chỉ muốn tìm thấy Thịnh Trình Việt trong biển người mênh mông này, chỉ cần như vậy thôi, nếu không thì tại sao cô ta lại vô duyên vô cớ chạy tới bữa tiệc đính hôn này làm gì chứ.
“Hỗn xược, tại sao con có thể nói những lời như vậy với Anh Anh chứ?” Thế nhưng Thịnh Thắng lại cực kỳ che chở Tô Anh đang đứng bên cạnh, tay ông còn thuận tiện khoát lên bả vai nhẵn nhụi của cô ta.
Thịnh Thảo An thật sự không thể nhìn nổi nữa, tại sao ba của cô lại háo sắc tới như vậy? Vì vậy cô liền mở miệng mỉa mai: “Trâu già gặm cỏ non. Còn thân mật gọi Anh Anh nữa chứ.”
“Ba vẫn chưa tính sổ chuyện đính hôn lần này của con đâu.” Thịnh Thắng nghe thấy những lời này, ông tức đến nổ phổi.
Thế nhưng Thịnh Thảo An lại trợn mắt nhìn ông, cô vốn không muốn để ý đến ông, thế nhưng nhớ tới những lời mà Thịnh Trình Việt đã nói với mình lúc nãy, cuối cùng cô vẫn mềm lòng.
Thịnh Thắng dịu dàng nói với Tô Anh: “Anh Anh, em đi dạo xung quanh đây trước đi, lát nữa anh sẽ đi tìm em, bây giờ anh cũng có một số chuyện muốn nói riêng với con gái anh.”
Tô Anh gật đầu, cô ta ước gì mình có thể rời khỏi người đàn ông này ngay lập tức, mỗi ngày đều phải gặp dịp thì chơi, thật ra cô ta rất mệt mỏi, đến khi nào cô ta mới có thể thoát khỏi cuộc sống như thế này đây?
“Sao vậy? Sao ba lại đẩy Tô Anh đi rồi? Ba muốn nói gì với con sao?” Giọng điệu của Thịnh Thảo An không hề khách khí, vừa nghĩ tới mẹ mình dùng nước mắt để rửa mặt, cô lại cảm thấy cả người sắp nổ tung rồi.
“Con nhìn thái độ bây giờ của con đi! Đây chính là thái độ mà con dùng để nói cha mình sao?” Thịnh Thắng không thể chịu đựng một Thịnh Thảo An như thế này.
“Hình như con không có một người cha như ba, ngay cả mẹ của con ba cũng không quản, ba còn quản con làm gì?” Thịnh Thảo An cũng không khách khí phản bác lại.
Thịnh Thắng tức đến mũi cũng sắp thở ra khói: “Có phải bây giờ con đã tìm được chỗ dựa rồi, cho nên muốn tạo phản?”
“Vì vậy ba muốn làm gì con?” Thịnh Thảo An thầm nghĩ, chẳng lẽ ông ta muốn đánh chết mình ở chỗ này sao?
Thịnh Thắng định nổi trận lôi đình, nhưng hình như ông ta đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, sau đó giọng điệu đã mềm mại trở lại: “Chẳng qua ngày hôm nay là ngày vui của con và Đường Lực, ta sẽ không nói những điều vô nghĩa này với con.”
Nói xong ông ta cũng nở một nụ cười hài lòng.