"Lời này của cậu rốt cuộc là có ý gì?" Trên mặt Thịnh Trình Việt mang theo vẻ kinh ngạc.
"Anh là một người thông minh, chút quy luật này không cần tôi phải giải thích chứ, ý như mặt chữ, nói cách khác là bây giờ công ty các anh nằm trong tình thế cực kỳ nguy hiểm." Âu Vũ Đình tiếp tục nói ra sự việc mình biết, sau đó vắt chéo hai chân, trên mặt cũng có chút lo lắng, dù sao chuyện này thật sự rất nghiêm trọng, không biết bọn họ có thể xử lý được không.
Trong đầu Thịnh Trình Việt nhanh chóng vận hành, sau đó không nhanh không chậm nói: "Có lẽ tôi biết cậu muốn nói với tôi điều gì rồi, cảm ơn cậu đã quan tâm, nhưng mà cậu yên tâm đi, tôi sẽ không để cậu thất vọng đâu."
Âu Vũ Đình vốn cho rằng khi anh ta nói cho Thịnh Trình Việt tin tức kinh thiên động địa như thế, sẽ nhìn thấy vẻ hoảng hốt của anh, nhưng không ngờ anh lại bình tĩnh như vậy, xem ra anh thật sự không coi chuyện này ra gì, quả nhiên là người làm việc lớn. Xem ra anh lo lắng thừa rồi.
"Tôi chỉ muốn nói cho anh biết chuyện này mà thôi, dĩ nhiên anh đã có cách giải quyết thì tôi đây có thể yên tâm đi hưởng tuần trăng mật rồi. Hơn nữa, đợi khi tôi quay về, chưa biết chừng các anh còn có thể nhìn thấy con tôi trắng trẻo mập mạp nữa đấy."
Âu Vũ Đình chuyển hướng câu chuyện, lập tức cười hì hì nói, trên mặt không giấu được vui vẻ.
"Cảm ơn cậu nói lời nghĩa khí như vậy, nhưng mà mọi thứ tôi đều ứng phó được."
Bây giờ Thịnh Trình Việt cũng rất cảm động khi có người bạn nghĩa hiệp như thế. Tuy rằng khó khăn trước mắt có phần khó đối mặt, thế nhưng anh tin với khả năng của mình hoàn toàn có thể giải quyết được.
Âu Vũ Đình nhấp một ngụm cà phê, sau đó nở nụ cười.
"Tôi hi vọng, đến lúc chúng tôi đặt cược, người chiến thắng cuối cùng sẽ là anh."
"Chắc chắn rồi." Thịnh Trình Việt vô cùng tự tin nói.
Âu Vũ Đình cũng bị khí thế mạnh mẽ như vậy làm cho sững người, xem ra Tiêu Mộc Diên đúng là không chọn nhầm người, người đàn ông như vậy thật sự hiếm có trên đời. Cho dù đối mặt với cục diện rối rắm như thế, anh cũng có thể giữ vẻ trấn tĩnh, xử lý mọi việc như thường.
Vốn cho rằng khi anh nghe được tin tức này, sẽ hoảng loạn xin mình giúp đỡ, nhưng bây giờ chân mày cũng không nhíu lấy một cái, quả thật ngoài dự đoán của anh, nhưng mà như vậy cũng phải thôi, Thịnh Trình Việt anh là người thế nào? Là một nhân vật lớn làm chủ một vùng, sao có thể bị một chuyện nhỏ như thế làm cho phiền muộn?
"Vậy tôi chúc cậu thuận buồm xuôi gió." Sau khi nói xong, Thịnh Trình Việt lập tức đứng dậy, đi ra ngoài cửa.
Có cần phải đi nhanh như vậy không?
Âu Vũ Đình không nhịn được cười nhạo anh, anh ta không cần vội đi tìm vợ mình như vậy chứ, nhưng mà ngay sau đó anh lại nhớ tới Bân Bân thân yêu của mình. Cho nên nhìn bóng lưng Thịnh Trình Việt vội vã đi mất, anh cũng lấy điện thoại mình ra.
"Vợ à, anh đã đặt vé máy bay rồi, buổi tối sẽ quay về đón em, nhớ đợi anh nhé."
Trong điện thoại cũng vang lên giọng nói ngọt ngào, sau đó anh cúp điện thoại, anh cũng muốn thực hiện cuộc hành trình hạnh phúc của mình, còn chuyện của Thịnh Trình Việt, cũng chỉ có thể để cho họ tự giải quyết ổn thỏa. Dù sao, anh cũng không cần lo lắng nhiều như vậy, anh vẫn nên hưởng thụ thật tốt quá trình tạo ra thế hệ sau đi.
Không thể vì bận tâm chuyện của người khác mà làm trễ nải chuyện chung thân đại sự của mình được.
Gương mặt Âu Vũ Đình hớn hở, ra khỏi quán cà phê.
Thịnh Trình Việt đầu tiên lập tức chạy về công ty, nhưng lại phát hiện Tiêu Mộc Diên không ở công ty.
"Mau nói cho tôi biết, rốt cuộc tổng giám đốc đi đâu rồi." Thịnh Trình Việt tóm bừa một nhân viên lại hỏi.
"Tổng giám đốc đến công ty Đường thị rồi ạ." Nhân viên kia dè dặt nói.
Quả nhiên anh về muộn rồi, người phụ nữ này thật không nghe lời, bảo anh không được dây dưa với bất kỳ người nào khác, khó khăn lắm mới quay lại, bây giờ lại muốn tiến vào lòng kẻ thù sao?
"Lập tức chuẩn bị xe, tôi muốn xuất phát ngay bây giờ." Vẻ mặt Thịnh Trình Việt lạnh băng, nói.
Anh không thể để người phụ nữ của mình chiến đấu một mình, chuyện tiếp theo có anh là đủ để đối phó rồi.
Tập đoàn Đường thị.
Tiêu Mộc Diên hít sâu một hơi, cuối cùng cũng đến. Từ đầu tới giờ, Lâm Linh đi theo sau cô cũng thấp tha thấp thỏm, cuối cùng cô cũng được gặp Đường Lực, không biết vì sao trong lòng cô có gì đó nhen nhóm không thể nói rõ, cô cũng không biết rốt cuộc mình bị làm sao, chỉ mong ngóng nhanh chóng được nhìn thấy anh.
Khi vừa đi vào thang máy, một người phụ nữ mặc âu phục vô cùng niềm nở đi tới: "Hóa ra là cô Tiêu Mộc Diên, ngài Đường của chúng tôi đã chờ cô rất lâu rồi."
Theo sự chỉ dẫn của người phụ nữ mặc âu phục kia, hai người đến một phòng họp trống trải. Một mình Đường Lực ngồi ở đó, hai chân vắt chéo, thoạt nhìn vô cùng nhàn nhã.
"Tại sao chỉ có một mình anh ở đây, những người dự họp khác đâu?" Tiêu Mộc Diên thực sự không hiểu rốt cuộc người đàn ông này có mưu mô gì.
Đường Lực chỉ cười không nói, Tiêu Mộc Diên đành nói tiếp: "Xem ra anh vẫn không hiểu ý tôi. Chúng tôi đến để bàn công việc, nếu như không có người họp ở đây, vậy tôi đi trước."
Tiêu Mộc Diên cũng định cho anh ta một cái nhìn tốt, huống chi, bây giờ cô có cảm giác bản thân như dê vào miệng cọp.
"Em đang nói đùa đấy à? Anh không phải là người sao?" Đường Lực quái gở nói.
"Chẳng lẽ tôi họp với một mình anh à?" Tiêu Mộc Diên không tin nổi, hỏi ngược lại.
Đường Lực lại phản bác cô: "Lẽ nào không được? Trên hợp đồng chúng ta quy định, chỉ cần là cuộc họp có liên quan đến công việc, chúng ta nhất định phải cùng nhau bàn bạc."
Tiêu Mộc Diên bực mình nhớ lại bản hợp đồng chết tiệt kia, hình như thật sự có một mục như thế, cô bị anh ta nắm được sơ hở này, nếu như lúc đó không phải để rời khỏi cái nơi quỷ quái kia, đánh chết cô cũng không ký bản hợp đồng đó.
Tiêu Mộc Diên chỉ đành ngồi xuống ngay ngắn, sau đó cầm lấy giấy và bút: "Muốn họp cái gì, chúng ta bắt đầu nhanh lên."
Cô chỉ có thể hi vọng chết sớm siêu sinh sớm.
Trong lúc đó trái tim của Lâm Linh kích động, cô không nhịn được nuốt nước bọt, ngơ ngẩn đứng ở bên cạnh.
Đường Lực chỉ tay vào người Lâm Linh: "Bây giờ cô mau đi chuẩn bị cà phê cho chúng tôi đi."
Lâm Linh sững sờ nhưng cũng không tiện từ chối, sau đó đi ra ngoài, bên trong phòng họp rộng rãi trống trải chỉ còn lại hai người họ.
Tiêu Mộc Diên nhận ra có gì đó không đúng lắm, lập tức xoay người định đi ra cửa, kết quả vừa mới xoay người, Đường Lực đã sát người lại gần.
"Tôi... đột nhiên tôi muốn đi toilet." Tiêu Mộc Diên chỉ có thể tìm bừa cho mình lý do này, cô cảm giác nếu như ở cùng người đàn ông này trong cùng một căn phòng, sẽ thật sự gặp nguy hiểm.