“Tôi muốn lúc xuống xe là lập tức nhìn thấy cô ấy, là liền, ngay và lập tức.” Thịnh Trình Việt nhấn mạnh.
Trong lòng Lâm Phong cảm thấy uất ức nói không nên lời, ông chủ này khó phục vụ nhất, nhưng quan trọng là lúc này lại không biết phu nhân đang ở đâu.
Ngay đúng lúc này, điện thoai của anh đột nhiên vang lên, ban đầu anh định mặc kệ, nhưng cuối cùng anh vẫn kiềm nén cảm xúc của mình và bắt máy.
Đầu dây bên kia vang lên giọng điệu khiêu khích của đàn ông.
“Thịnh tổng, có phải giờ anh đang rất lo lắng phải không?”
“Là cậu?” Gương mặt sắc lạnh của Thịnh Trình Việt càng trở nên khó chịu, làm cho không khí xung quanh trong nháy mắt càng nặng nề hơn.
“Tôi có một tin tốt muốn báo cho anh, người mà anh muốn tìm đang trong tay tôi, nếu anh có thời gian thì lập tức đến đây.” Đường Lực vừa chơi đùa ngón tay thon dài của Tiêu Mộc Diên vừa nói.
“Cậu mà dám động đến một cọng tóc của cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không khách sáo với cậu!” Thịnh Trình Việt cảm thấy cả người mình như sắp phun lửa.
“Lời uy hiếp đáng sợ thật, nhưng bây giờ ai uy hiếp ai thì còn chưa biết đâu? Mau đến đây đi.” Nói xong Đường Lực liền cúp máy.
Sau đó điện thoại của Thịnh Trình Việt nhận được tin nhắn địa chỉ.
Tiêu Mộc Diên nghiên đầu mở mắt ra, cô phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, hơn nữa Đường Lực đang ngồi bắt chéo chân nhìn cô.
Sao Cô lại cùng Đường Lực ở trong phòng, nếu để Thịnh Trình Việt biết thì có nhảy xuống biển cũng không giải thích được.
Việc đầu tiên sau khi bình tĩnh của Tiêu Mộc Diên chính là đứng dậy và chạy ra hướng cửa.
“Em muốn ra ngoài sao? Đợi chút đi, chút nữa sẽ có người đến đón em.”
Đường Lực bất thình lình lên tiếng làm cho Tiêu Mộc Diên dừng bước quay đầu lại: “Anh nói vậy là ý gì?”
Tiêu Mộc Diên tức giận hét: “Có phải anh muốn lợi dụng tôi để làm chuyện gì phải không? Rốt cuộc anh đã làm gì?”
“Em yên tâm, anh vẫn chưa đụng tới em, chưa có sự đồng ý của em anh sẽ không làm bậy.” Đường Lực nói xong bèn cầm ly rượu vang trên bàn lên, nhẹ nhàng nhấm một ngụm.
“Tốt nhất là nói được làm được!”
Nói xong Tiêu Mộc Diên liền mở của chuẩn bị rời khỏi nơi này, đột nhiên cô nhìn thấy Thịnh Trình Việt xuất hiện trước mặt cô, sắc mặt của anh cực kỳ khó coi.
“Sao anh lại ở đây?”
“Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi.” Thịnh Trình Việt không trả lời câu cô hỏi, mà ngược lại anh nói với cô với giọng điệu hung dữ.
Đường Lực vẫn đang ngồi ở sô pha, hai chân bắt chéo, tay cầm ly rượu vang nói: “Là do anh gọi điện thoại kêu anh ấy đến, em xem anh tốt với em như vậy, anh gọi chồng em đến đón em đó.”
“Tôi nói anh có phải biến thái không vậy?” Tiêu Mộc Diên tức giận nói.
Cô không hiểu sao mình lại chọc phải tên thần kinh từ khi nào?
“Diên Diên của anh à, anh khuyên em đừng có nói lung tung.” Đường Lực cố ý dùng giọng điệu trìu mến nói với cô, anh tỏ vẽ thảnh thơi và đang chờ đợi được xem kịch hay.
“Anh nghe em giải thích, sự việc không phải như anh nghĩ, anh ta lấy chuyện hợp đồng để lừa em ra đây, bắt em ăn cơm với anh ta, sau đó lại giỡn mặt.” Tiêu Mộc Diên cảm thấy lời giải thích của mình có phần lộn xộn, cô hít thở thật sâu, rồi nói tiếp: “Chúng ta về thôi, rời khỏi chỗ quỷ quái này trước đã.”
Lúc Tiêu Mộc Diên vừa định kéo tay Thịnh Trình Việt đi, anh gạt mạnh tay cô ra.
Cô chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Thịnh Trình Việt, rốt cuộc anh bị sao vậy, Tiêu Mộc Diên lúc này cảm thấy rất sốt ruột, chẳng lẽ anh đã tức giận thật rồi sao?
“Anh giận rồi sao? Chuyện không phải như anh nghĩ đâu.” Tiêu Mộc Diên sốt ruột giải thích. Nhưng trong lòng cô cũng đang tức đến sôi ruột gan.
Có thể là Đường Lực cố ý như vậy, là vì muốn Thịnh Trình Việt hiểu lầm cô.
“Anh ta cố tình muốn chia cách chúng ta, anh đừng…”Tiêu Mộc Diên càng nói càng cảm thấy lời giải thích của mình trở nên vô dụng, vấn đề là hình như Thịnh Trình Việt không hề nghe lọt lỗ tai.
“Nếu như mà cậu còn dám đụng vào đồ của tôi nữa, tôi tuyệt đối không khách sáo với cậu.” Thịnh Trình Việt nhìn Đường Lực với ánh mắt hung hăng như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
Nói xong, Thịnh Trình Việt giận đùng đùng xoay người rời đi.
Đương nhiên Tiêu Mộc Diên cũng liền đuổi theo rồi đi ra ngoài.
Nhưng Đường Lực không để ý đến lời uy hiếp của Thịnh Trình Việt. Dường như trò chơi này càng ngày càng thú vị, anh càng ngày càng chờ mong câu chuyện tiếp theo sẽ như thế nào.
Tiêu Mộc Diên, rồi sẽ có một ngày nào đó em sẽ chủ động trở về tìm anh.
Tiêu Mộc Diên chạy một mạch đuổi theo Thịnh Trình Việt, nhưng mà, anh cố tình không để ý đến cô.
“Sao anh không nghe em nói vậy.” Lúc này Tiêu Mộc Diên đã gần như phát điên, rõ ràng cô và Đường Lực không xảy ra chuyện gì, nhưng sao cô có cảm giác như mình bị bắt ghen tại trận?
“Em còn gì để giải thích nữa?” Thịnh Trình Việt lạnh lùng lên tiếng, sau đó lên xe bỏ đi, bỏ lại Tiêu Mộc Diên một mình đứng chơi vơi, anh từ xa xôi chạy đến không phải là để cứu mình sao? Sao giờ lại tức giận bỏ đi rồi?
Tiêu Mộc Diên đột nhiên cảm giác tim mình đang rối tung, nhưng cô lại không cách nào đuổi kịp Thịnh Trình Việt, chỉ có thể bực tức đứng dậm chân tại chỗ.
Không biết từ lúc nào Đường Lực đã xuất hiện sau lưng cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, Tiêu Mộc Diên đề cao cảnh giác lui về phía sau, căm phẫn nhìn anh: “Tất cả những thứ này đều là anh cố tình tạo ra! Đều do anh hại tôi thành ra như vậy!”
Đường Lực tỏ ra vô tội lên tiếng: “Anh không có làm gì hết nha, anh chỉ là có lòng tốt gọi điện cho anh ta đến đón em thôi, anh không ngờ là anh ta lại tức giận như vậy, còn bỏ mặc em ở đây, nếu như anh biết anh ta không biết trân trọng em như vậy thì anh đã không gọi anh ta đến đây.”
Tiêu Mộc Diên có cảm giác như sắp bị Đường Lực làm cho mình tức chết, người đàn ông này lại có thể trở mặt lau sạch mọi thứ coi như chuyện không liên quan đến mình.
“Đây chính là âm mưu của anh! Anh nghĩ rằng anh làm như vậy là có thể chia rẽ hai chúng tôi sao? Tôi nói cho anh biết, không có cửa đâu, anh ấy chỉ tạm thời giận quá thôi, chứ không có chuyện bỏ mặc tôi đâu.” Tiêu Mộc Diên thật sự rất hiểu Thịnh Trình Việt, trái tim của anh vẫn thuộc về cô.
Đường Lực không chút để ý lên tiếng nói: “Giờ thì em cũng đã tỉnh dậy rồi, vậy chúng ta có thể tiếp tục buổi tối lãng mạn của mình rồi chứ.”
Tiêu Mộc Diên nhìn Đường Lực với ánh mắt thù hận: “Anh nghĩ rằng bây giờ tôi vẫn sẽ mắc bẫy của anh sao?”
“Anh không biết em nói vậy là ý gì? Anh đơn thuần chỉ muốn cùng em ăn một bữa tối thôi.” Đường Lực hơi híp hai mi mắt.