“Tôi nói cho anh biết, bây giờ tôi muốn dẫn cô ấy đi. Nếu như anh dám nguyền rủa tôi, anh sẽ chết chắc.” Tiêu Mộc Diên không hề khách khí mở miệng nói, giống như trong mắt cô không hề có một chút vẻ hoảng sợ với người đàn ông ở trước mặt này.
Thịnh Thảo An cảm thấy rất khiếp sợ.
“Chị dâu, chị không cần để ý đến em, chị…” Thịnh Thảo An cảm thấy mình không nên liên lụy đến chị dâu.
Cô không muốn trở thành tội nhân thiên cổ. Thế nhưng cô quả thật rất muốn đòi lại công bằng cho chính mình. Bởi vì cô cảm thấy cô có tư cách biết được chân tướng mọi chuyện!
Tiêu Mộc Diên nhìn thấy hai mắt của Thịnh Thảo An đã đẫm lệ, cô càng thêm giận dữ, trong lòng lại nghĩ đến ba ruột của đứa bé ở trong bụng cô ấy, mà chắc chắn ba của đứa bé chính là người đàn ông đang đứng trước mặt này.
“Anh có biết trong bụng cô ấy đang mang con của anh không?” Tiêu Mộc Diên đi thẳng vào vấn đề.
Thịnh Thảo An muốn kéo Tiêu Mộc Diên trở lại, kết quả Đường Lực lại giành mở miệng trước.
“Tôi biết, tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Đường Lực nhìn Tiêu Mộc Diên với vẻ mặt bình tĩnh, khuôn mặt bất giác nở một nụ cười.
Tiêu Mộc Diên nhìn thấy nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của Đường Lực, cô có cảm giác hình như mình đang bị lừa dối.
“Anh muốn chịu trách nhiệm như thế nào? Không phải anh đã chia tay với cô ấy rồi sao?” Tiêu Mộc Diên thở hổn hển, tức giận bất bình thay cho Thịnh Thảo An.
“Nếu như em thích, tôi có thể nuôi cô ấy cả đời…” Sau khi Đường Lực nói xong những lời này, Tiêu Mộc Diên suýt chút nữa đã té xuống đất.
Tại sao một chuyện long trọng như vậy, thế nhưng ở trong miệng lại nói một cách hờ hững như vậy? Hơn nữa còn tùy tiện như vậy.
“Trong lòng anh căn bản không có hai từ trách nhiệm.” Tiêu Mộc Diên căn bản không muốn nghe người trước mặt nói chuyện.
Đương nhiên Thịnh Thảo An cũng không nghe nổi nữa, cô vội vàng bước lên phía trước.
“Chị dâu, chị nghe em nói, anh ta căn bản không phải là…” Thế nhưng cô vẫn chưa nói xong thì bị Đường Lực cắt ngang rồi.
“Cô phải biết rằng, nếu như cô nói ra, hậu quả cô tự mình gánh lấy.”
Mỗi một chữ đều mang tính uy hiếp nặng nề.
Ngay lập tức Thịnh Thảo An liền cứng miệng không nói nên lời.
Bây giờ cô có nỗi khổ không nói ra được, bởi vì cô không thể nói ra. Triệu Dương đang nằm trong tay của anh ta, nếu như cô nói ra tất cả những điều này, vậy thì Triệu Dương chết chắc rồi.
Đường Lực là loại người có lòng dạ độc ác không chừa bất cứ thủ đoạn nào, chuyện gì anh ta cũng có thể làm được, nhưng tại sao mạng người đối với anh ta mà nói, lại đơn giản giống như một con kiến để anh ta giẫm đạp dưới chân như vậy chứ?
“Thịnh Thảo An, lúc nãy em có chuyện gì muốn nói với chị?” Tiêu Mộc Diên nghe có chút mơ màng.
Thịnh Thảo An trải qua một cuộc đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cô chỉ có thể bất lực lắc đầu.
“Không có chuyện gì, chúng ta mau rời khỏi đây thôi, em không muốn ở lại nơi này nữa.”
Những nơi có Đường Lực đối với cô mà nói, đó chính là một cơn ác mộng kinh khủng. Cho nên cô muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
“Em yên tâm, có chị ở đây, chắc chắn anh ta sẽ không bắt nạt được em, nếu em có điều gì oan ức thì hãy nói với chị. Chị nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em.” Tiêu Mộc Diên nhìn thấy Thịnh Thảo An có tâm sự nặng nề, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.
“Thịnh Thảo An, anh biết trong bụng em đang mang con của anh, anh sẽ chăm sóc cho em thật tốt, chỉ cần em cho anh một cơ hôi.” Lúc Đường Lực nói ra những lời này, vẻ mặt anh ta rất thành khẩn, Thịnh Thảo An suýt chút nữa đã tin tưởng rồi. Nếu như không phải vì, lúc trước cô đã nhận biết được kỹ năng diễn xuất cực kỳ xuất sắc của anh ta, chỉ sợ cô đã anh ta lừa rồi.
Người ta thường nói phụ nữ trở mặt nhanh như lật sách, thế nhưng không nghĩ tới về điểm này, người đàn ông trước mặt còn lợi hại hơn phụ nữ rất nhiều.
Lúc nãy còn nói chắc như đinh đóng cột rằng, đứa con trong bụng không phải là của anh ta, nhưng bây giờ lại thừa nhận đứa con trong bụng là của anh ta, còn nói muốn chăm sóc cho cô…
Đây là logic gì chứ?
Chỉ có điều tất cả những sự thay đổi này đếu xuất phát từ sau khi Tiêu Mộc Diên xuất hiện.
Còn có, cô cũng chú ý tới ánh mắt của Đường Lực khi nhìn Tiêu Mộc Diên, quả thật có một cảm giác thâm tình không thể diễn tả được.
Lúc trước cô chính là một con ngốc, rõ ràng mọi chuyện được bày ra ngay trước mắt mình, tại sao cô lại không phát hiện ra chứ? Lúc người đàn ông này cầu hôn cô, từ trước đến nay chỉ hờ hững nói mấy câu thâm tình, sau đó sắp xếp một bầu không khí lãng mạn để qua loa cho xong.
Hóa ra từ trước tới nay, tất cả những thứ này cô vẫn luôn bị lợi dụng…
Tiêu Mộc Diên nhìn thấy dáng vẻ hoàn toàn thờ ơ không động lòng của Thịnh Thảo An ngay lúc này, cô cũng cho rằng trong lòng Thịnh Thảo An cũng không muốn ở bên cạnh anh ta, vì vậy cô nói rất hùng hồn với anh ta: “Tôi khuyên anh tốt nhất nên thả chúng tôi đi ngay lúc này. Còn chuyện chịu trách nhiệm thì anh cứ nằm mơ đi, anh đã làm cô ấy tổn thương sâu sắc như vậy, anh căn bản không xứng để làm ba đứa bé.”
“Ồ?”
Đường Lực cười lạnh. Anh ta hoàn toàn không đặt lời nói của Tiêu Mộc Diên ở trong lòng, mà ngược lại tràn đầy hứng thú nhìn cô.
“Em có biết dáng vẻ lúc này của em rất quyến rũ không?”
“Tôi không muốn nghe anh nói những lời này.” Tiêu Mộc Diên thật sự không thể chịu đựng được những lời này của Đường Lực.
“Tôi cầu xin anh sau này đừng tới làm phiền chúng tôi nữa. Nếu không thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh đâu.” Sau khi Tiêu Mộc Diên nói xong câu này, cô lập tức kéo tay Thịnh Thảo An rời đi.
Thịnh Thảo An vẫn chưa kịp phản ứng lại, đã phát hiện mình đã bị Tiêu Mộc Diên kéo ra đến cửa rồi.
Mà trong toàn bộ quá trình này không có ai ngăn cản các cô hết. Cứ để mặc các cô rời đi.
Mãi đến khi cô ngồi lên xe, cô vẫn còn cảm thấy mình đang nằm mơ, Đường Lực là người làm việc cực đoan như vậy, tại sao lại để cho các cô rời đi một cách dễ dàng như vậy chứ? Hơn nữa, ánh mắt lúc nãy của Đường Lực thật sự rất khó lý giải…
Cô không tin!
Chỉ có điều, rất nhanh cô đã được ra một kết luận.
Nguyên nhân đơn giản mà Đường Lực làm ra chuyện như vậy chính là, anh ta muốn thả cần câu dài câu con cá lớn. Bởi vì gấp gáp sẽ không ăn được đậu hũ nóng.
Loại người như vậy… thật sự là vô cùng gian xảo và đê tiện không thể diễn tả được.
“Anh Đường, chúng ta thật sự không đi ngăn bọn họ lại sao?” Một vệ sĩ không hiểu hỏi Đường Lực.
Dù sao thì hai người đó đều đắc tội với anh Đường.
Đường Lực mím môi, không nói gì.
Thế nhưng động tác này đã ngầm ra hiệu cho người vệ sĩ kia, đương nhiên người vệ sĩ kia rất thức thời lui xuống, anh ta không dám tự mình manh động, nếu không sẽ dễ gây ra họa sát thân. Vì vậy nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Ở trên xe Thịnh Thảo An vẫn mơ mơ màng màng. Trên đường đi cô vẫn luôn kinh hồn bạt vía nhìn về phía sau xe, nhìn xem có chiếc xe nào đuổi theo sau chiếc xe của bọn họ không.
“Thịnh Thảo An, em làm sao vậy? Không phải em vẫn còn nhớ mãi không quên với tên Đường Lực kia chứ?” Tiêu Mộc Diên cũng là một người làm mẹ, cô cũng hiểu rõ cảm giác bất lực khi đứa bé không có ba, vì vậy cô có thể cảm nhận được.
Thịnh Thảo An có chút bất đắc dĩ và đau khổ, thế nhưng cô vẫn không thể mở miệng được.
“Chị biết em có rất nhiều nỗi niềm khó nói. Thế nhưng người đàn ông này căn bản không đáng để em yêu, cho dù em đang mang thai con của anh ta.” Tiêu Mộc Diên cũng chỉ muốn Thịnh Thảo An sống những ngày tháng hạnh phúc cùng với con của mình. Hơn nữa cô chỉ có thể xác định một điều duy nhất, đó chính là chắc chắn cuộc sống hạnh phúc như vậy sẽ không có sự xuất hiện của Đường Lực.