Nếu như anh đã nói tới một bước này rồi, vậy thì cô sẽ làm mong muốn của anh.
“Ngày hôm nay anh không rảnh.” Sau khi Thịnh Trình Việt lạnh lùng bỏ lại một câu này thì lập tức leo lên xe rời đi. Chỉ để lại một mình Tiêu Mộc Diên đứng ở đó. Cô cảm thấy có chút mơ hồ, không biết nên làm như thế nào. Bởi vì hình như cô ngày càng không hiểu rõ, rốt cuộc trong lòng Thịnh Trình Việt đang nghĩ gì.
Chỉ là…
Tiêu Mộc Diên mang theo một trái tim đã mệt mỏi, đang chuẩn bị đi lên lầu nhìn Thịnh Thảo An một chút, thế nhưng cô không nghĩ tới lúc cô đi đến phòng cô ấy, lại phát hiện trong phòng cô ấy sớm đã không còn bóng dáng.
Người đâu rồi?
Cô cảm thấy hơi kỳ lạ, đang định gọi điện thoại cho cô ấy, thì bỗng dưng cô nhìn thấy, ở trên bàn có một tờ giấy ghi chú. Trên đó viết: Chị dâu, chị không cần lo lắng cho em, em sẽ không làm chuyện gì điên rồ. Em đã đi làm rồi.
Lúc Tiêu Mộc Diên đọc tờ giấy đó, trong lòng cô tràn đầy vẻ phức tạp. Thế nhưng cô không biết nên làm như thế nào mới đúng. Cô thật sự rất muốn hết lòng hết dạ đối tốt với từng người. Thế nhưng…
Dường như cô không thể giúp được gì cho họ.
Tiêu Mộc Diên cảm thấy cả người mình rất mệt mỏi, ngày hôm nay cô không muốn đi tới công ty làm việc. Bởi vì cô không muốn nghĩ tới Thịnh Trình Việt. Cô muốn đi tìm người nhà của cô, rốt cuộc bọn trẻ đã chạy đi đâu rồi?
Thịnh Trình Việt có cần phải khốn nạn đến thế không? Giấu toàn bộ người nhà của cô đi.
Sau khi nghĩ tới đây, cô cầm điện thoại lên, trực tiếp bấm số của Lưu Na. Chỉ có điều đáng tiếc không có ai nghe máy cả.
Cô suýt chút đã quên mất là đã lâu rồi mình không gọi điện cho mẹ. Chỉ là vì sao lại không có ai nghe máy? Chẳng lẽ bọn họ đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Hay là đây cũng là trò của Thịnh Trình Việt?
Tiêu Mộc Diên gọi mấy lần liên tiếp, thế nhưng vẫn không ai nghe máy.
Cô cảm thấy, bây giờ mình không thể quan tâm nhiều như vậy, cô lập tức xuất phát về nhà của mình. Bây giờ cô muốn đi tìm ba mẹ mình và San San…
Chỉ là khi cô trở về căn nhà mà ba mẹ cô đang sinh sống, nhưng nơi đó đã không còn ai. Người nhà cô giống như đã bac hơi khỏi thế giới này. Tiêu Mộc Diên vẫn luôn cho rằng tất cả những trò này đều do Thịnh Trình Việt giở trò quỷ!
Ngoại trừ anh ra, còn ai có thể làm ra những chuyện như vậy?
Nếu như cô ly hôn với anh, vậy chẳng phải cô sẽ thành người trắng tay sao? Dựa theo tính cách vào lúc này của Thịnh Trình Việt, anh sẽ không làm ra chuyện gì chứ?
Đáng ghét! Cô không hiểu tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy?
Chẳng lẽ bây giờ Thịnh Trình Việt muốn bức cô đến chết sao? Cho dù hai người đã từng yêu nhau cũng không tính là gì đúng không?
Nghĩ tới đây, Tiêu Mộc Diên trực tiếp ngồi bệch xuống đất, trông cô giống như một con cún con đang hỗn loạn. Bây giờ cô không muốn bận tâm đến hình tượng nào cả. Cô vốn muốn giúp ba của mình vực Tiêu Thị đứng dậy một lần nữa. Thế nhưng nếu như ba và bọn trẻ không ở bên cạnh cô, cô có làm những chuyện này cũng có ý nghĩa gì?
Bỗng nhiên trong lúc đó, cô nhớ tới giấc mơ mà cô đã nằm mơ lúc trước.
Trong giấc mơ đó, người kia đã nói với mình, mình và Thịnh Trình Việt không phải một cặp trời sinh. Hơn nữa trong cuộc thi quốc tế sẽ gặp một kẻ rất đáng sợ. Chẳng lẽ là nói Đường Lực sao? Bởi vì tất cả những hiểu lầm đều bắt nguồn từ Đường Lực. Bây giờ cô cảm thấy rất đau khổ, thế nhưng cô đã không có sức lực để giải quyết vấn đề nữa.
Cô cố gắng dùng tay xoa huyệt Thái Dương của mình, cô không biết mình nên giải quyết vấn đề này như thế nào. Bây giờ tất cả mâu thuẫn đều chỉ về Đường Lực…
Tất cả đều bởi vì Đường Lực, cho nên mọi chuyện mới trở nên như thế này.
Tiêu Mộc Diên có cảm giác khắp người mình đều tràn đầy thù hận. Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nước mắt không tự chủ rơi xuống.
Thịnh Thảo An không nghĩ tới cô lại quay trở về nơi mà tối qua cô đã nghĩ trăm phương ngàn kế để rời khỏi đó.
Dáng vẻ của Đường Lực cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
Thịnh Thảo An ngồi trên ghế sa lông trên phòng khách, cô cảm thấy vô cùng căng thẳng, nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua.
Lúc đầu cô theo Tiêu Mộc Diên cùng nhau trở về nhà. Sau đó Thịnh Trình Việt bảo cô trở về phòng trước. Thực ra cô đã lén lút chạy ra ngoài, bởi vì cô muốn biết, rốt cuộc hai người bọn họ đang thảo luận chuyện gì? Vẻ mặt của hai người đều rất nghiêm túc, cô cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Không nghĩ tới hai người bọn họ lại cãi nhau ầm ĩ. Hơn nữa còn nhắc đến chuyện ly hôn. Mà nguồn gốc của việc cãi nhau của bọn họ chính là do tên Đường Lực này, còn có những bức ảnh kia.
Lúc Thịnh Thảo An nghe thấy Thịnh Trình Việt vẫn luôn chất vấn Tiêu Mộc Diên, thật ra cô rất muốn đi ra ngoài giúp cô ấy giải thích một chút. Thế nhưng cô vẫn ích kỷ nhịn trở lại. Bởi vì cô muốn cứu Triệu Dương, vì vậy cô nhất định phải làm như vậy.
Nhiệm vụ mà Đường Lực vẫn luôn sắp xếp cho cô chính là muốn chia rẽ Thịnh Trình Việt và Tiêu Mộc Diên, lúc bắt đầu cô còn không hiểu vì sao Đường Lực lại bảo cô làm như vậy, nhưng từ sau khi cô nhìn thấy ánh mắt của Đường Lực nhìn Tiêu Mộc Diên, cô đã hiểu rõ mọi chuyện là như thế nào rồi.
Hóa ra Đường Lực vẫn luôn một lòng với Tiêu Mộc Diên như vậy, vì muốn có được trái tim cô ấy mà anh ta đã bảo cô làm những chuyện như vậy.
Lúc đó, Thịnh Thảo An cũng cảm thấy rất đau khổ. Thế nhưng cô chỉ có thể để mặc bọn họ, để cho hiểu lầm giữa bọn họ ngày càng sâu. Còn chính mình thì không chỉ khoanh tay đứng nhìn, mà cô còn lấy điện thoại ra quay video, bây giờ còn mang nó tới cho Đường Lực xem.
Thịnh Thảo An cảm thấy mình vô cùng tàn nhẫn. Từ trước tới nay, Tiêu Mộc Diên luôn che chở cho mình như vậy, nhưng chính mình lại bỏ đá xuống giếng.
Thế nhưng đây chính là cách duy nhất của cô. Cô phải cứu Triệu Dương! Triệu Dương tuyệt đối không thể chết.
“Tới tìm tôi nhanh như vậy, đã hoàn thành nhiệm vụ rồi?” Trong giọng nói của Đường Lực còn mang theo vẻ xem thường.
Thịnh Thảo An gật đầu, mặc dù cô không trực tiếp sử dụng mưu kế để cắt đứt đôi uyên ương, thế nhưng cô chính là hung thủ gián tiếp gây ra cuộc tranh cãi giữa bọn họ.
Cô hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra, mở ra đoạn video mà tối qua cô đã quay lại, đưa tới trước mặt Đường Lực.
Đường Lực nhún vai, không muốn liếc nhìn màn hình điện thoại.
Vốn dĩ vẻ mặt anh ta rất hờ hững, thế nhưng trong giây phút anh chú ý tới hình ảnh trong màn hình điện thoại, anh bắt đầu trở nên lên tinh thần.
Đường Lực nhìn thấy hình ảnh hai người bọn họ cãi nhau hung hăng đến như vậy, anh ta cảm thấy tâm trạng mình bỗng nhiên trở nên rất tốt đẹp.
Cuối cùng cũng có một ngày, Tiêu Mộc Diên sẽ hiểu rõ, ai mới là người thích hợp để ở bên cạnh cô nhất.
Đường Lực hơi nhếch miệng, lộ ra một nụ cười. Sự thay đổi nhỏ nhặt này đã lọt vào mắt của Thịnh Thảo An. Cô biết, nếu Đường Lực thích Tiêu Mộc Diên, chắc chắn anh ta sẽ cảm thấy rất vui mừng, khi nhìn thấy hình ảnh hai người họ cãi nhau, hơn nữa còn nói đến chuyện ly hôn.
Thật đúng là đê tiện mà.
“Nhiệm vụ của tôi coi như đã hoàn thành, anh thả Triệu Dương ra đi…” Thịnh Thảo An biết người đàn ông ở trước mặt này thích ăn mềm chứ không thích ăn cứng, cô chỉ có thể ăn nói khép nép, tiếp tục cầu xin.
“Xem ra cô thật sự rất nghe lời. Hơn nữa còn lấy cho tôi một tài nguyên như vậy.” Rất nhanh Đường Lực đã khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng.
“Cầu xin anh, xin anh hãy thả Triệu Dương ra đi…” Thịnh Thảo An dứt khoát quỳ xuống đất.
“Nếu cô tiếp tục cầu xin, làm cho tôi vui vẻ, nói không chừng tôi có thể tha cho anh ta.” Lúc này, Đường Lực cảm thấy vô cùng thích thú, dứt khoát nhắm hai mắt lại, hưởng thụ khoảng thời gian hiện tại.