Nhưng cô không thể tiếp nhận sự thật này. Đúng là tự Thịnh Thảo An tự mình dâng đến nơi này ư?
Nếu thật sự là như vậy, cô cứ cảm thấy có chỗ nào đó không hợp lý. Sao Thịnh Thảo An không dưng lại làm ra chuyện như vậy? Hay là Đường Lực đang nói dối?
Tiêu Mộc Diên bỗng thấy tư duy trong đầu lộn cả lên. Cô hoàn toàn không thể hiểu nổi những điều này.
Cô ảo não ngửa người dựa về phía sau, trong lòng lại có một cảm giác phiền não không tên.
Cô rất mệt. Trước kia cô chỉ muốn dựa vào Thịnh Trình Việt, nhưng giờ anh đã vứt bỏ cô rồi, thế nên cô chẳng biết nên phải làm gì tiếp theo.
Tại sao Thịnh Trình Việt lại không ở bên cạnh mình, cô như đã hoàn toàn mất đi chỗ dựa tinh thần vậy.
Nhưng mà…
Tiêu Mộc Diên thật sự ghét mình như thế này, cô đã quyết định mình không thể nhớ đến người đàn ông ấy nữa rồi.
Cô phải nghĩ cách phân tán sự chú ý của mình đi.
Thế là cô chạy xuống bếp, thấy trong tủ lạnh có rất nhiều đồ ăn, không nghĩ được nhiều, cô tự mình ngồi đó bắt đầu ăn.
Hay nói đúng hơn là nhồi nhét đồ ăn vào bụng.
Đường Lực đang định ra ngoài bỗng nghe thấy trong bếp có tiếng động, anh liền tới ngó qua một chút, không ngờ lại nhìn thấy Tiêu Mộc Diên đang ăn như hổ đói, anh có chút thương xót trong lòng, vội vã đi tới.
“Em sao vậy?”
Trong ngữ khí có chút căng thẳng và lo lắng.
Tuy anh thấy Tiêu Mộc Diên có hứng ăn là một chuyện tốt, nhưng thế này hơi quá rồi thì phải, như đói sắp chết vậy, anh không thích cô trong bộ dạng này lắm.
Đường Lực đi tới, thấy tủ lạnh trước đó còn chất đầy đồ giờ đã trống rỗng, anh không thể tưởng tượng được Tiêu Mộc Diên rốt cục đã ăn bao nhiêu đồ nữa.
Anh không thể để Tiêu Mộc Diên buông thả như vậy, xem ra chuyện ly hôn này làm cô rất đau khổ.
“Đừng ăn nữa.” Thấy Tiêu Mộc Diên vẫn đang không ngừng đút đồ ăn vào miệng, anh nắm lấy tay cô, ngăn cho cô không ăn nữa.
“Nhưng tôi rất đói.” Tiêu Mộc Diên tủi thân nhìn Đường Lực, ánh mắt long lanh chớp chớp, giống như chiếc lông vũ nhẹ nhàng cọ vào trái tim anh.
Nhân lúc Đường Lực đang thất thần, Tiêu mộc Diên lại ăn tiếp đồ ăn trong tay, nói đúng hơn, cô đang không ngừng nhét đồ ăn vào miệng. Đến nhai cũng không thèm nhai, mà nuốt xuống luôn. Bởi vì chỉ có như vậy, cô mới không nghĩ tới nỗi đau mà Thịnh Trình Việt đã đem lại cho mình.
Đường Lực đã lấy lại tinh thần ngay sau đó.
Bộ dạng ăn điên cuồng của Tiêu Mộc Diên đúng là làm người ta sợ. Anh cảm thấy từ giờ không nên để Tiêu Mộc Diên một mình nữa.
Anh cướp lấy đồ ăn trong tay cô, vứt xuống đất, rồi nhanh như chớp mà bế cô lên.
“Anh làm gì vậy, mau bỏ tôi xuống, để tôi tiếp tục ăn…” Mất đi đồ ăn, Tiêu Mộc Diên vô cùng kích động, giãy giụa trong lòng anh.
Bởi vì chỉ có đồ ăn mới làm cô quên đi chuyện đó.
Đường Lực lại ôm chặt cô trong lòng hơn, sao anh có thể để cô hủy hoại bản thân mình như vậy? Anh suy nghĩ một lúc rồi trầm giọng nói.
“Chúng ta ra ngoài đi.”
Với trạng thái này của cô, Đường Lực chỉ có thể đưa cô ra ngoài để cô giải tỏa.
Tiêu Mộc Diên không cam lòng, bị bế lên xe, vô hồn mà nhìn ra phía trước, Thịnh Trình Việt thắt dây an toàn giúp cô.
Anh thương cảm mà nhìn Tiêu Mộc Diên đang thất thần, thấy cô hồn bay phách lạc, anh không đành lòng, chẳng lẽ cô ấy trở nên như vậy đều là vì mình sao?
Không!
Từ nay về sau, anh phải khiến cô hạnh phúc hơn nữa. Anh phải nghĩ cách làm sao để bảo vệ cô, làm cô vui, không để bất cứ thứ gì làm tổn thương cô.
“Hôm nay anh không phải đi làm à?” Tiêu Mộc Diên thờ ơ hỏi.
Đường Lực đáp: “Hôm nay tôi không đi làm nữa, anh muốn cùng em đi ra ngoài chơi.”
Nhưng Tiêu Mộc Diên chẳng thèm nghe tiếp lời anh nói, bởi vì trong đầu cô bây giờ chỉ nhớ đến các con, nhớ đến người thân và cảnh mình bị đuổi ra ngoài, hình ảnh tờ đơn ly hôn cứ hiện lên trong đầu cô.
Đường Lực bao cả khu vui chơi giải trí, đưa Tiêu Mộc Diên tới đây.
Nhưng Tiêu Mộc Diên thấy khu vui chơi lại nhớ đến từng kỉ niệm với Thịnh Trình Việt, trong lòng lại càng buồn hươn.
Đường Lực ban đầu còn chuẩn bị bao nhiêu trò chơi để chơi cùng Tiêu Mộc Diên, nhưng thấy cô chẳng có tâm trạng, anh cũng hết cách, cuối cùng chỉ đành nói: “Em muốn đi chơi, hay muốn làm gì cứ nói với tôi, chỉ cần là chuyện tôi làm được, tôi nhất định sẽ giúp em.”
Nói xong, Đường Lực lại nhớ đến một chuyện, liền tiếp tục nói: “Đúng rồi, anh đã cử người xuống rồi. Sẽ tìm được người thân của em nhanh thôi.”
Đường Lực tất nhiên biết trong lòng Tiêu Mộc Diên đang nghĩ gì, anh sẽ dốc hết sức mình để giúp cô làm chuyện cô muốn làm.
Tiêu Mộc Diên gật đầu.
“Bây giờ tôi muốn đi ăn.”
Đường Lực nghe xong có hơi bất ngờ, dù gì sáng nay Tiêu Mộc Diên đã ăn nhiều như vậy rồi, chẳng lẽ cô thật sự muốn bội thực sao?
Thấy anh ta do dự, Tiêu Mộc Diên nói tiếp: “Giờ tôi chỉ muốn ăn, tôi chẳng có tí hứng thú nào với mấy trò chơi đó cả.”
Yêu cầu của Tiêu Mộc Diên, anh vẫn mềm lòng đồng ý, cùng lắm thì lát nữa anh khống chế lượng đồ ăn được gọi lên là được. Cô theo Đường Lực đến một nhà hàng, đang chuẩn bị đi vào, thì thấy Thịnh Trình Việt và Cao Ngọc Mai đang ở bên trong dùng bữa.
Sao hai bọn họ lại đi với nhau?
Thế giới này rốt cục nhỏ bé đến thế nào, tại sao cứ phải để cô nhìn thấy cảnh này?
Tiêu Mộc Diên thấy trái tim mình như vỡ ra làm trăm mảnh, cô không muốn nhìn cảnh này nữa, nên xoay người chuẩn bị đi.
“Không phải em muốn ăn sao?” Đường Lực thấy cô làm vậy, khó hiểu hỏi.
“Tự nhiên tôi lại không muốn ăn nữa rồi, chúng ta mau đi thôi.” Tiêu Mộc Diên chỉ để lại một câu như vậy, rồi bước đi thật nhanh.
Đường Lực cũng không miễn cưỡng cô.
Anh quay đầu lại nhìn, thấy Thịnh Trình Việt và người phụ nữ bên cạnh, đã hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra rồi, nhưng đây là chuyện tốt với anh ta, xem ra tình cảm Thịnh Trình Việt dành cho Tiêu Mộc Diên cũng chỉ có vậy mà thôi.
Đường Lực chỉ càng rõ ràng một chuyện, đó là Tiêu Mộc Diên sẽ dễ dàng về bên mình hơn.