Trong lòng Tiêu Mộc Diên lúc này vô cùng sục sôi. Sau đó cô nghĩ ra một cách, chính là cô nhất định phải giữ bằng được công ty của mình, sau đó dùng chính sức mình đánh bại anh ta.
“Tôi biết bản thân mình bây giờ nên làm thế nào, không cần anh hướng dẫn tôi.” Tiêu Mộc Diên giống như là đưa ra quyết định gì đó vô cùng quan trọng, đột nhiên quay đầu nói với Đường Lực.
Đường Lực cũng có chút kinh ngạc, nhưng anh sẽ tôn trọng cô, cho nên anh liền gật đầu đồng ý.
“Vậy bây giờ em muốn đi đâu?”
“Anh đưa tôi về công ty đi, tôi muốn trở lại làm việc.” Tiêu Mộc Diên nhanh chóng làm bản thân mình phấn chấn lên, cô thật sự phải cảm ơn đôi nam nữ vừa mới xuất hiện, họ đã kích thích tham vọng đấu tranh trong cô.
Vốn là cô không muốn làm việc này sớm như vậy, nhưng bây giờ ý chí đấu tranh của cô đã bùng lên rồi, cô biết bản thân bắt buộc phải làm thật tốt việc của bản thân mình, cô phải khiến người đàn ông kia hối hận, sau đó quay lại cầu xin cô, cô không phải người dễ bị bắt nạt, cũng không phải kiểu con gái dễ dãi dùng chán rồi thì vất đi, dù cho có bị vứt bỏ thì cũng phải đạp lên người đối phương mà bước đi.
Đường Lực cuối cùng vẫn lái xe đưa Tiêu Mộc Diêu quay lại cổng Tiêu thị.
“Thật sự không cần anh lên cùng em à?” Đường Lực vẫn có chút lo lắng, bây giờ anh không còn lo Tiêu Mộc Diên chạy trốn anh nữa, anh chỉ sợ cô sẽ làm hại bản thân mình.
Tiêu Mộc Diên nở một nụ cười: “Anh không cần lo cho tôi, tôi sẽ không ngược đãi bản thân mình. Hơn nữa bây giờ tôi đang về công ty của tôi.”
Lời cô nói cũng có lý.
“Vậy em có việc gì thì cứ gọi điện cho anh.” Đường Lực chỉ có thể nói câu này, sau đó lái xe rời đi, vốn là anh thực sự muốn luôn bên cạnh cô không rời nửa bước.
Vì anh thật sự sợ Tiêu Mộc Diên sẽ lại một lần nữa rời khỏi anh.
Nhưng mà, anh cũng bắt buộc phải giải quyết chuyện đó.
Phải nhổ cỏ tận gốc.
Để Tiêu Mộc Diên có thể mãi mãi ở bên cạnh anh.
Ở bên khác.
Tiêu Mộc Diên phát hiện bản thân lần này quay lại công ty muốn về phòng làm việc của mình thì lại phát hiện phòng đã bị khóa lại rồi.
Đây rốt cuộc là có chuyện gì?
Cô quở trách người trong phòng làm việc, nhưng bên trong không có ai đáp lại cô?
Lẽ nào tất cả đều làm phản rồi sao?
“Mấy người đừng quên, tôi mới là tổng giám đốc của công ty này.” Tiêu Mộc Diên cố ý nâng cao âm lượng của bản thân.
Nhưng dù cho Tiêu Mộc Diên nói to thế nào thì cũng không ai đáp lại cô, những người trong phòng làm việc dường như từ đầu đến cuối đều xem cô như không khí vậy.
Cô chỉ là hai ngày không đi làm, sao mọi người lại biến thành như thế này rồi?
Cô còn muốn đến giải quyết việc bản thiết kế, nhưng người của công ty toàn bộ đều không để ý đến cô. Dù cho cô lật bàn hay làm rơi văn kiện thì từ đầu đến cuối vẫn không ai có phản ứng gì.
Cửa phòng làm việc vẫn khóa, giống như là đang từ chối hoan nghênh sự xuất hiện của cô vậy.
“Đây là thái độ của mọi người với công ty à?”
Đối diện với việc không nghe không nói gì của họ, Tiêu Mộc Diên thở hổn hển, nhưng cô không thể châm lửa đốt công ty này, dù sao đây cũng là tâm huyết của cô.
Cô rất nhanh hiểu ra một đạo lí.
Công ty này bây giờ chắc đã hoàn toàn thuộc về Thịnh Trình Việt rồi, không ngờ cô chỉ không đi làm mà công ty đã lập tức biến thành của nhà họ Thịnh rồi? Thật là lòng dạ lang sói, nhất định phải ép cô đến đường cùng sao?
Không ngờ anh lại tuyệt tình như vậy?
Tiêu Mộc Diên ngây ngốc ở đó một lúc lâu, cuối cùng vẫn không ai để ý đến cô, cô đành tức giận rời đi.
Cô biết bây giờ phải tìm Thịnh Trình Việt nói chuyện, chỉ là cô không ngờ rằng lúc quay lại biệt thự nhà họ Thịnh, người ở đó lại không để cô vào trong.
Đến cả bảo vệ ở cửa cũng nghiêm khắc với cô, hơn nữa bộ dạng lạnh nhạt, xem Tiêu Mộc Diên cô còn không bằng một kẻ ăn mày qua đường.
Cô từ lúc nào bị đối xử như vậy? Tại sao tại sao lại làm vậy với cô.
Anh cần phải tuyệt tình như vậy sao?
“Thịnh Trình Việt ở đâu? Tôi phải tìm anh ta, tôi phải nói rõ mọi chuyện với anh ta! Không phải anh ta nói nửa số tài sản đều đưa cho tôi sao?” Tiêu Mộc Diên lớn tiếng gào thét.
Bây giờ hoàn toàn là tiếng hét đinh tai nhức óc.
Nhưng cô suýt thì quên rằng bây giờ Thịnh Trình Việt đang ở bên Cao Ngọc Mai.
Tại sao đột nhiên anh lại ở bên Cao Ngọc Mai? Cô thật sự không thể chấp nhận sự thật này, cô cảm thấy bản thân như sắp bị người khác ép vào đường cùng rồi.
Tiêu Mộc Diên nắm chặt tay lại, móng tay như sắp đâm vào thịt rồi, cô cũng không cảm thấy đau đớn.
Cô cứ như vậy trừng mắt nhìn phía trước, nước mắt từ hốc mắt rơi ra, cô cảm thấy lòng cô cũng đau đớn tận cùng rồi. Đột nhiên trời đổ cơn mưa, lẽ nào ông trời cũng muốn đối địch với cô sao?
Cô chỉ là muốn lấy lại những gì là của mình thôi, khó khăn đến vậy sao, Thịnh Trình Việt tại sao lại tàn nhẫn như vậy?
Tiêu Mộc Diên cứ thế gào thét ầm lên, nhưng cuối cùng vẫn không ai để ý đến cô.
Không biết là đã qua bao lâu, có một chiếc xe dừng trước mặt cô, người bước xuống xe là Thịnh Trình Việt và Cao Ngọc Mai.
Sao bây giờ hai người họ quấn quýt bên nhau rồi? Đây là chuyện từ lúc nào? Cô vốn dĩ cho rằng hai người họ chỉ là ăn cùng nhau bữa cơm thôi, sao lại tiến triển nhanh thế?
Rõ ràng hôm qua họ mới ký vào đơn ly hôn, hôm nay anh đã cùng Cao Ngọc Mai nối lại tình xưa rồi.
Tiêu Mộc Diên cảm thấy đau khổ thống hận vô cùng, giống như cả thế giới sụp đổ vậy, hơn nữa nước mưa vẫn rơimặt cô.
Cô đã sớm không phân biệt được đó là nước mưa hay nước mắt rồi, cô chỉ cảm thấy đau đến chết đi sống lại, mỗi tế bào của cơ thể đều đau đớn đến không nói thành lời, cô cảm giác bản thân đang ở ranh giới của sự đau đớn đến tuyệt vọng vậy. Cô thật sự hy vọng có ai đó có thể đến cứu cô.
“Sao cô lại ở đây?” Cao Ngọc Mai nhìn thấy Tiêu Mộc Diên muốn tiến lên phía trước thì lại bị Thịnh Trình Việt ngăn lại.
Tiêu Mộc Diên ngẩng đầu, nhìn gương mặt lạnh nhạt của anh, trái tim cô giống như vỡ ra vậy.
Đến cả kẻ tệ hại như Cao Ngọc Mai cũng đồng cảm với cô, anh lại có thể thờ ơ như vậy.
“Lẽ nào anh thật sự định cả đời này không để ý đến em sao?” Trước đó Tiêu Mộc Diên không hề hoàn toàn chết tâm với anh, vì cô cảm thấy tất cả những gì bản thân làm đều là hiểu lầm, nhưng anh lại thân mật với người phụ nữ khác trước mặt cô, đây hoàn toàn là muốn đẩy cô vào chỗ chết.
Thịnh Trình Việt bây giờ gương mặt lạnh lùng không nói gì, đến nhìn cũng không thèm nhìn Tiêu Mộc Diên lấy một cái.
Tiêu Mộc Diên thật sự không thể kìm nén được nữa, trực tiếp tiến lên phía trước, kéo cánh tay anh, tâm trạng có chút mất mát: “Tại sao anh phải đối xử với em như vậy?” Cô dường như là dùng toàn bộ sức lực của bản thân mới nói ra được câu này.