Chỉ là cô còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, bàn tay đã cảm thấy ấm áp, người ngã vào trong một lồng ngực.
Chưa kịp kêu lên, đôi môi nhỏ đã bị chặn lại, cô kinh sợ mở to mắt nhìn vào gương mặt tuấn tú trước mắt, nhất thời quên mất cả phản ứng.
"Ưm..." Tiêu Mộc Diên muốn nói, đầu lưỡi của Thịnh Trình Việt đã nhân cơ hội xông vào trong khuôn miệng nhỏ nhắn của cô, cùng nhau triền miên, điều này khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Mộc Diên lập tức đỏ bừng lên.
Nháy mắt, hai người bọn họ trở thành tiêu điểm của cả siêu thị, thật may là Lâm Phong có mang mấy nguời vệ sĩ đi theo bảo vệ bọn họ, nếu không, xung quanh nhất định sẽ trở nên náo loạn.
Cuối cùng, Thịnh Trình Việt cắn một cái thật mạnh vào môi của Tiêu Mộc Diên rồi mới buông cô ra, nhìn đôi môi nhỏ sưng đỏ của Tiêu Mộc Diên, anh cong môi cười mờ ám. Vừa rồi anh cố tình làm vậy, cố tình trừng phạt người phụ nữ này, ai bảo cô vừa nhìn thấy anh liền chạy trốn, anh đáng sợ như vậy sao?
Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy môi mình đau rát, trong lòng bất mãn liếc trộm Thịnh Trình Việt một cái, người đàn ông này là ma quỷ sao? Tối qua hành hạ cô khiến cho toàn thân cô đau đớn, giờ lại cắn rách môi của cô, tốn cả 35 tỷ quả nhiên cũng xứng đáng.
"Tổng giám đốc Thịnh thật là nhiệt tình, vừa gặp mặt đã hôn nóng bỏng." Tiêu Mộc Diên nhìn lướt qua những người phụ nữ bên cạnh, những ánh mắt ghen tỵ kia cô đã sớm không còn quan tâm nữa rồi, dù sao ở bên cạnh Thịnh Trình Việt cũng không thể thiếu đi những ánh mắt này.
Thịnh Trình Việt khẽ nhướng mày, người phụ nữ này nói chuyện ngày càng trực tiếp, thật thú vị.
"Vừa rồi anh gọi điện cho em, điện thoại luôn báo đường dây đang bận, em vừa gọi điện thoại cho ai vậy?" Ánh mắt mờ ám của Thịnh Trình Việt đột nhiên nhìn vào chiếc điện thoại trong tay Tiêu Mộc Diên, bàn tay nhỏ bé của cô vẫn còn cầm điện thoại.
Nhìn thấy ánh mắt của Thịnh Trình Việt, bàn tay cầm điện thoại của cô theo bản năng xiết chặt lại.
Thịnh Trình Việt bao quát toàn bộ hành động của Tiêu Mộc Diên, bất chợt anh giơ tay ra, ngón tay thon dài đưa tới trước mặt cô.
Tiêu Mộc Diên lập tức cảnh giác lùi về sau một bước, ngay sau đó, cô mở điện thoại của mình ra, muốn xóa đi lịch sử cuộc gọi, tên Thịnh Trình Việt này bá đạo như vậy, cô thật sự sợ anh sẽ đi tìm Âu Vũ Đình trả thù.
Nhưng cô sao có thể là đối thủ của Thịnh Trình Việt, anh chỉ đưa tay nhẹ một cái liền bắt được tay của Tiêu Mộc Diên, khiến cô không thể nhúc nhích được chút nào, rất nhanh, điện thoại đã rơi vào trong tay anh.
Sau khi Thịnh Trình Việt nhìn thấy lịch sử cuộc gọi, sắc mặt anh lập tức trầm xuống, cô lại gọi điện cho Âu Vũ Đình sau lưng anh, hơn nữa không phải chỉ một mà gọi tới mười cuộc! Chết tiệt, cô nhớ Âu Vũ Đình như vậy sao? Vừa gọi liền gọi một lúc mười cuộc, mặc dù có chín cuộc là không gọi được.
"Em dám vụng trộm với người đàn ông khác sau lưng anh?" Sắc mặt Thịnh Trình Việt biến trở nên lạnh lẽo, anh nắm lấy tay Tiêu Mộc Diên kéo ra ngoài.
"Anh kéo đau tôi." Tiêu Mộc Diên muốn phản kháng, anh nắm tay cô thật đau, sức lực của anh rất lớn, không hề biết thương hoa tiếc ngọc chút nào, tất nhiên, dù anh có thương hoa tiếc ngọc cũng không phải với cô.
"Đau? Em cũng biết đau sao? Vậy em biết hậu quả việc dám phản bội anh sao?" Vốn là Thịnh Trình Việt có chút áy náy với chuyện tối hôm qua, hôm nay tới nơi này là muốn mua cho cô một chiếc vòng cổ nhưng cô lại vụng trộm với người đàn ông khác sau lưng anh.
"Ai vụng trộm với người đàn ông khác? Còn nữa, anh cũng không phải không tìm phụ nữ, nam hoan nữ ái vốn chính là chuyện bình thường." Tiêu Mộc Diên lên giọng nói, kiêu ngạo cãi lại Thịnh Trình Việt, mặc dù trong lòng vẫn có chút sợ hãi nhưng cô nghĩ, đây là nơi công cộng, người đàn ông này hẳn sẽ không ra tay đánh mình đâu.
"Từ bao giờ gan em to như vậy, còn dám cãi lại anh, em cho rằng đây là nơi công cộng anh sẽ không dám đánh em sao? Có phải em nghĩ quá đơn giản rồi không?" Vừa nói anh vừa kéo Tiêu Mộc Diên về phía xe của mình.
Tiêu Mộc Diên ngẩn ra, tất cả suy nghĩ của cô đều bị người đàn ông này nhìn thấu, không phải anh thật sự muốn ra tay đánh cô chứ. Chết tiệt, không thể nào.
Tiêu Mộc Diên xoay người thật mạnh, cô không muốn lên xe của anh, nếu như lên xe, nhất định anh sẽ đánh cô, vừa rồi cô còn cãi nhau với anh gay gắt như vậy mà.
Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên, anh đột nhiên ôm cô lên mặc cho cô đấm đá, Lâm Phong cung kính mở cửa xe cho anh.
"Ầm!" Sau khi Thịnh Trình Việt ném cô vào trong xe, anh cũng ngồi vào.
Tiêu Mộc Diên còn chưa kịp ngồi dậy, Thịnh Trình Việt liền bắt đầu cởi quần áo của cô...
Cô nlập tức cảm thấy xấu hổ, bên ngoài còn nhiều người đứng canh gác như vậy mà Thịnh Trình Việt lại muốn cô ngay trong xe, loại cảm giác đó giống như bị người khác nhìn thấy khi đang trần truồng vậy.
"Đừng ở chỗ này được không?" Giọng cô lập tức mềm đi, cho dù cô có hèn mọn, thấp kém đi chăng nữa, cô cũng không muốn vào lúc ban ngày ban mặt, hơn nữa còn bị bao nhiêu người đứng canh gác biết được đang làm loại chuyện này, về sau cô làm sao còn dám ra ngoài gặp ai nữa?
"Không ở đây? Vậy thì ở đâu?" Lúc Thịnh Trình Việt đáp lại đã lột quần của Tiêu Mộc Diên xuống, cô bỗng nhiên cảm thấy trên mông mình lạnh lẽo.
"Bộp! Bộp!" Trên mông lập tức truyền tới cảm giác đau đớn, chết tiệt, người đàn ông này lại đánh mông cô, anh coi cô là đứa bé ba tuổi hay sao? Lại còn đánh mông chứ. Nhưng cảm giác đau đớn trên mông khiến cô nhất thời ngừng tưởng tượng.
"Đau..." Cuối cùng Tiêu Mộc Diên cũng không nhịn được mà nói ra, cô nghĩ cái mông của mình chắc giờ cũng đã sưng rồi.
"Còn phải đau hơn nữa!" Trịnh Trình Vũ chưa hết giận nói.
"..."
Sau khi đánh mấy cái, Thịnh Trình Việt phát hiện trên cái mông mịn màng của Tiêu Mộc Diên giờ đã in đầy hình ngón tay của anh, anh cả kinh, lúc này mới giật mình nhận thấy vừa rồi anh dùng sức hơi nhiều, chỉ là nếu không dạy dỗ người phụ nữ này một chút, cô cũng không biết ai mới là người đàn ông của cô.
Tiêu Mộc Diên biết được Thịnh Trình Việt dừng lại, nhưng trên mông cô vẫn truyền tới cảm giác đau đớn, nhức nhối như vậy khiến cho cô muốn trào nước mắt.
"Đau không?" Thịnh Trình Việt bất chợt hỏi.
Tiêu Mộc Diên không muốn giải thích với Thịnh Trình Việt, cô giãy giụa muốn ngồi dậy, tránh cho anh lỡ tay đánh vào mông cô nữa, tất nhiên, trong lòng cô cũng có cơn tức giận nho nhỏ, cái mông của cô làm gì sai sao? Anh lại nặng tay như vậy.
Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên không nói lời nào, bất ngờ đè cơ thể đang ngọ nguậy của cô xuống, lấy ra một chai thuốc từ phía đầu xe.
Tiêu Mộc Diên cảm thấy cái mông chợt lạnh, một cảm giác mát lạnh thoải mái khiến đau đớn trên mông cô tạm thời giảm đi rất nhiều. Đối với sự dịu dàng bất chợt của Thịnh Trình Việt, mũi cô hơi cay cay, hốc mắt liền đỏ lên.
"Còn đau không?" Thịnh Trình Việt bôi thuốc xong cho cô, hỏi lại lần nữa, nhìn trên mông Tiêu Mộc Diên sưng đỏ một mảng, anh không khỏi thở dài, làn da cô quá non nớt, anh không dùng bao nhiêu sức mà cũng có thể trở nên sưng đỏ như vậy.
Tiêu Mộc Diên vẫn không nói chuyện, từng giọt nước mắt to bằng hạt đậu lần lượt rơi xuống ghế xe.
Thịnh Trình Việt thấy Tiêu Mộc Diên không nói lời nào, trong lòng không khỏi tức giận, anh cũng bôi thuốc cho cô rồi, cô còn tức giận cái gì nữa, phải biết rằng, đây là lần đầu tiên anh bôi thuốc cho phụ nữ đó? Cô đã quá vinh dự rồi.
"Ngồi dậy cho anh!" Giọng nói Thịnh Trình Việt rõ ràng tăng cao mấy phần, nếu như là trước kia, nhất định anh sẽ tự tay kéo cô lên, nhưng bây giờ nhìn cái mông sưng đỏ của cô, từ đáy lòng anh không muốn làm đau cô.
Nước mắt Tiêu Mộc Diên rơi xuống như những hạt trân châu bị tuột dây, làm thế nào cũng không ngừng được, nước mắt làm ghế xe ướt một mảng lớn, dường như cô muốn khóc hết cả những uất ức của mình ra.
Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diễn vẫn không có động tĩnh gì, sự tức giận hiện rõ trên mặt, anh tức giận ném cái chai trong tay đi, cái chai đập vào xe phát ra một tiếng vang lanh lảnh, anh cũng không thèm nhìn cô cái nào liền xoay người xuống xe.
"Chúng ta đi." Thịnh Trình Việt nói với những thủ hạ khác, anh xoay người lên một chiếc xe khác, Lâm Phong lên xe của anh còn những người khác đều ngồi trên chiếc xe đằng sau.
Tiêu Mộc Diên cứ nằm trên xe, sau khi khóc một trận thật lớn, trong lòng cũng đã thoải mái hơn rất nhiều, cơn đau trên mông cũng đã bớt đi không ít, cô nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ rồi, cô phải về trước mười hai giờ, cô đã đồng ý với bọn trẻ sẽ đi chơi cùng với bọn chúng.
Nhưng đáng tiếc, cô ra ngoài lâu như vậy, cũng không mua được quà gì cho mấy đứa trẻ, trong lòng có chút áy náy.
Theo bản năng, cô nhìn ra bên ngoài cửa xe, không có ai cả, bây giờ cô đã xác định người của Thịnh Trình Việt đều đã đi cả rồi. Cô muốn đứng dậy, lại phát hiện áo vest của Thịnh Trình Việt đang đắp trên mông mình, trong lòng lập tức thoáng qua chút ưu tư phức tạp, đây là Thịnh Trình Việt khoác cho cô lúc anh đi hay sao?
Cô muốn lấy áo vest của Thịnh Trình Việt xuống nhưng vừa động vào, một chiếc thẻ vàng từ trong chiếc áo rơi ra. Cô sửng sốt, bàn tay nhỏ không khỏi sờ lên tấm thẻ vàng kia, người có tiền đúng là có tiền. Cô không khỏi thở dài một hơi.
Nhìn chằm chằm tấm thẻ một lúc, trong đầu cô bất chợt lóe lên một suy nghĩ, hay là dùng tấm thẻ này mua đồ cho bọn trẻ đi, dù sao thì anh cũng chưa từng làm tròn trách nhiệm của người làm cha, cô sẽ để cho anh làm tròn trách nhiệm này.
Tiêu Mộc Diên vừa nghĩ vừa cong miệng cười, cảm thấy vui vẻ ngồi bật dậy. Ngay sau đó, một tiếng hét chói tai vang lên...
Trong biệt thự nhà họ Thịnh.
"Chú cực phẩm, không phải chú nói mẹ cháu sẽ nhanh về sao? Tại sao đi đến giờ vẫn chưa về?" Nguyệt Nguyệt không nhịn được hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng xị ra, mẹ đồng ý chiều nay sẽ chơi cùng cô bé, đã đến trưa rồi mà vẫn chưa về.
Viễn Đan cũng không khỏi nhìn về phía đồng hồ treo tường, đúng vậy, bây giờ cũng đã mười hai giờ rồi, sao mẹ vẫn chưa về vậy nhỉ, không phải là gặp chú Âu rồi không quay lại đấy chứ.
Thịnh Tuấn Hạo chạy tới phía điện thoại, định gọi điện thoại cho Tiêu Mộc Diên.
Thịnh Trình Việt nhìn Thịnh Tuấn Hạo bên cạnh điện thoại, không khỏi cau mày, anh vừa gọi điện thoại mà không có ai nhấc máy, người phụ nữ này rốt cuộc đang làm gì?
"Ôi, mệt chết mất, mọi người mau đến cầm đồ giúp tôi." Khi bọn họ còn đang suy nghĩ lung tung, giọng nói của Tiêu Mộc Diên đã vang lên ngoài sân.
Nguyệt Nguyệt vui mừng: "Mẹ trở về rồi!"
Vẻ lo lắng trên gương mặt Viễn Đan cuối cùng cũngbuông bỏ, cậu chạy theo ra cửa.
"Mẹ... Dì Diên trở về rồi!" Thịnh Tuấn Hạo cũng cười đi theo ra ngoài, vừa rồi cậu cũng bị chính mình làm cho giật mình, suýt chút nữa thì lộ mất.
Trong giây phút cửa được mở ra, ba cha con bọn họ đều đồng thời giật mình.