Tiêu Mộc Diên buồn buồn nhìn về phía trước.
"Em đừng lo lắng tất cả mọi chuyện đều có anh ở đây." Thịnh Trình Việt an ủi.
"Nhưng mà tình hình của Cao Ngọc Mai sao rồi?" Tiêu Mộc Diên hơi bận tâm.
"Cô ta được đưa vào phòng cấp cứu, trước mắt vẫn còn đang tiến hành cấp cứu, chỉ nói là bị một chiếc xe hàng đột nhiên xuất hiện đâm vào." Lâm Phong ở bên cạnh giải thích chuyện đã xảy ra.
"Sẽ không phải là có người mưu đồ đã lâu, muốn đến giết chết cô ta chứ?" Trong lòng Tiêu Mộc Diên nổi lên suy nghĩ như thế.
Thịnh Trình Việt rơi vào im lặng, không trả lời câu hỏi của cô.
"Làm sao bây giờ?" Lòng của Tiêu Mộc Diên như thắt lại, tuy rằng cô ta đã từng là tình địch của cô, nhưng dù sao cô ta cũng đã giúp đỡ Thịnh Trình Việt, vì vậy cô cũng không hy vọng cô ta xảy ra chuyện.
Cũng không lâu lắm, đèn trong phòng giải phẫu đã tắt.
Bác sĩ đi ra.
"Bác sĩ xin cho hỏi rốt cuộc bệnh nhân bên trong thế nào rồi?" Tiêu Mộc Diên vội vã đi lên phía trước hỏi, không nghĩ tới bác sĩ lại lắc đầu nói "Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng cấp cứu vô hiệu người bệnh đã chết rồi."
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào?"
"Tiến hành làm đám tang cho cô ta đi." Thịnh Trình Việt lại bình tĩnh tự nhiên nói, trên mặt anh hoàn toàn không có bất kỳ biểu hiện gì.
Thịnh Trình Việt kêu Lâm Phong đến gần, ghé vào lỗ tai anh ta nói một hồi, sau đó Lâm Phong vội gật đầu rời đi.
Vốn dĩ Tiêu Mộc Diên không muốn khóc, nhưng mà quả thật Cao Ngọc Mai là mẹ ruột của Quả Quả, là thông gia tương lai của cô. Thật sự cô không muốn nhìn thấy dáng vẻ đau lòng sau này của con dâu mình.
Thịnh Trình Việt dùng tay lau nước mắt trên mặt Tiêu Mộc Diên nói:"Đừng khóc."
"Nhưng cô ấy thật sự rất thê thảm. Vốn dĩ là một chuyện tốt mà. Có phải chúng ta đã làm sai hay không? Không nên tặng vé máy bay cho cô ta, không nên đưa cô ấy đến sân bay, hoặc là..." Chỉ là Tiêu Mộc Diên cảm thấy Cao Ngọc Mai ra đi quá bất ngờ, cô đúng là không có cách nào chấp nhận nổi.
"Em yên tâm tất cả những chuyện này đều đều không có liên quan tới em, em đừng ở đây tự trách, muốn trách cũng chỉ có thể trách anh."
"Nhưng tại sao anh không hề có phản ứng gì hết vậy?" Tiêu Mộc Diên ngẩng đầu nhìn Thịnh Trình Việt, cô cảm thấy anh rất bình tĩnh.
"Lẽ nào em hi vọng anh vì cô ấy khóc đến đứt từng khúc ruột hay sao?" Thịnh Trình Việt hỏi ngược lại.
Tiêu Mộc Diên cảm thấy mình đúng là bị anh chọc tức chết mà. Sao mà đến lúc này rồi anh còn có thể đùa với mình được nữa chứ?
Đợi đến ngày hôm sau, bọn họ đã đứng trước mộ của Cao Ngọc Mai.
Tiêu Mộc Diên trực tiếp đứng ở đây nhìn Thịnh Trình Việt thắp hương, không nghĩ tới Cao Ngọc Mai ra đi đột ngột như vậy, đúng là cô hoàn toàn không hề có tâm lý chuẩn bị gì cả.
Nhưng cô lại nhìn thấy trên mặt Thịnh Trình Việt vô cùng bình tĩnh.
"Nói thật, tại sao em cảm thấy anh không hề lo lắng chút nào cả?" Tiêu Mộc Diên vẫn là không nhịn được mở miệng hỏi.
"Có chứ, anh rất khổ sở. Lòng anh đang đau lắm." Thịnh Trình Việt dùng giọng điệu có phần xốc nổi nói. Sau đó lại đè đầu của Tiêu Mộc Diên lên ngực mình.
Cũng không biết tại sao Tiêu Mộc Diên luôn cảm thấy người đàn ông này hơi là lạ.
"Nhưng mà..." Tiêu Mộc Diên vất vả lắm mới giãy thoát khỏi cái ôm của Thịnh Trình Việt, vừa định nói chuyện tiếp với anh, kết quả cô lại nhìn thấy toàn bộ tinh thần của Thịnh Trịnh Việt đều tập trung nhìn về một chỗ.
"Rốt cuộc anh đang nhìn gì đó?"
Tiêu Mộc Diên hỏi thế nhưng Thịnh Trình Việt lại không hề trả lời cô.
Cô luôn cảm thấy tầm mắt của người đàn ông này đều tập trung ở một hướng. Dọc theo ánh mắt của người anh, Tiêu Mộc Diên lại nhìn thấy một bóng dáng màu đen, hơn nữa bóng dáng của người đó còn có một cảm giác giống như đã từng quen biết. Cô cảm thấy Cao Ngọc Mai không có bạn bè gì ở nơi này, lúc này sẽ có ai đến chứ?
Không nghĩ tới trên mặt Thịnh Trình Việt lại lộ ra ý cười.
"Bây giờ là lúc nào rồi mà anh còn cười cho được? Không ngờ anh lại là người vô tình vô nghĩa như vậy." Tiêu Mộc Diên cứ bô lô ba la nói với anh như vậy, trong lòng cô đã chứa đầy một bụng tức.
Nhưng không nghĩ tới Thịnh Trình Việt lại mở miệng nói:"Em nhìn rõ chút đi, rốt cuộc là ai đã đến?"
Tiêu Mộc Diên lần nữa quay về hướng bên này, kết quả cô có phần sửng sốt. Không ngờ cô lại nhìn thấy Trương Lân. Không phải anh ta đã đi Mỹ rồi sao? Sao đột nhiên anh ta lại xuất hiện ở nơi này chứ?
Trương Lân vô cùng lo lắng đi tới, tuy nhìn bề ngoài rất bình tĩnh, thế nhưng anh ta lại đang thở hồng hộc, có thể thấy anh ta đã hết sức vội vã chạy tới đây. Điều đó không phải có nghĩa là thật ra anh ta rất quan tâm Cao Ngọc Mai hay sao?
Ánh mắt Thịnh Trình Việt đánh giá Trương Lân: "Cuối cùng anh cũng đã chạy tới đây rồi."
Tiêu Mộc Diên cũng không nhịn nổi tức giận trong lòng, đi lên phía trước nói với Trương Lân:"Anh có biết không cô Cao Ngọc Mai chính là vì trên đường đi tìm anh đã xảy ra tai nạn xe..."
"Tại sao lại xảy ra chuyện như thế? Tôi cũng đã lựa chọn cao chạy xa bay, cũng lựa chọn chúc phúc cho các người rồi, vậy mà anh lại đối xử với cô ấy như vậy..." Trương Lân trực tiếp nắm cổ áo của Thịnh Trình Việt.
Ngay lập tức Tiêu Mộc Diên đẩy Trương Lân ra.
"Rốt cuộc anh đang nói bậy bạ gì ở đây thế? Anh ấy toàn tâm toàn ý muốn tốt cho hai người, cho nên mới đưa Cao Ngọc Mai tới bên cạnh anh, kết quả anh..."
Vừa nói tới chỗ này cả người Tiêu Mộc Diên đã tức giận đến nói không ra lời.
"Nếu như lúc đó anh không nghĩ rời đi, Cao Ngọc Mai cô ta cũng sẽ ở lại bên cạnh anh, như vậy sẽ không tạo thành hết thảy cục diện của ngày hôm nay." Tiêu Mộc Diên phát tiết hết thảy giận dữ lên người anh ta.
"Đây là chuyện của tôi và cô ấy, căn bản không tới lượt các ngươi tới quản việc không đâu!" Trương Lân giống như dã thú đã đánh mất lý trí.
"Anh nên nghĩ cho kỹ một chút đi, rõ ràng là Cao Ngọc Mai đi đến đường cùng mới đến nương tựa chúng tôi. Nếu không phải vậy, cô ta sẽ không chết..." Tiêu Mộc Diên vẫn là bô lô ba la nói.
Thế nhưng Trương Lân hoàn toàn không nghe lọt được một chữ nào, ngược lại anh ta mở miệng nói với Thịnh Trình Việt:"Không ngờ anh lại là kẻ tàn nhẫn như vậy."
"Tôi tàn nhẫn chỗ nào?" Thịnh Trình Việt khinh thường hỏi ngược lại.
"Nhất định là do anh hại chết Ngọc Mai có đúng không?" Một lần nữa Trương Lân lại dùng ánh mắt nhìn chằm chằm lên người Thịnh Trình Việt.
"Anh đang nói linh tinh gì đấy? Chuyện này căn bản không phải là lỗi của Trình Việt. Nếu như tôi là Cao Ngọc Mai tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu. Bởi vì anh thật sự rất quá đáng." Tiêu Mộc Diên thực sự là nhìn không nổi nữa.
Trương Lân cảm thấy mình nghe không lọt lỗ tai, anh ta trực tiếp lấy tay bịt tai lại nói:"Đừng nói nữa."
Thoạt nhìn dáng vẻ của anh ta vô cùng đau khổ, sụp đổ.
"Có phải anh đã khiến cho anh ta chạy tới đây hay không?" Tiêu Mộc Diên dùng tay đụng vào vai của Thịnh Trình Việt, nói với anh.
"Chắc hẳn là chính anh ta nhìn thấy tin tức mà chạy tới, chuyện này không liên quan gì đến anh." Thịnh Trình Việt vội vàng rũ sạch quan hệ.
Nhưng chính là thái độ rũ sạch quan hệ của anh trái lại càng khiến cho Tiêu Mộc Diên cảm thấy càng không đúng lắm, cô nói:"Có phải anh có chuyện gì gạt em không?"
"Làm sao anh có thể có chuyện gạt em được chứ?" Thịnh Trình Việt hơi chột dạ dời tầm mắt của mình.