Thịnh Trình Việt tức giận, từng đường gân trên trán cũng hằn lên, hai bàn tay cuộn chặt thành nắm đấm. Đột nhiên, anh cầm chiếc móc khoá điện thoại trong tay Tiêu Mộc Diên ném xuống đất, thứ đồ rẻ mạt thế này anh không cần.
Tiêu Mộc Diên kinh ngạc nhìn động tác của Thịnh Trình Việt, nhất thời cô không phản ứng kịp. Nhưng rồi, sắc mặt cô cũng lập tức trở nên khó coi, cô nhìn khuôn mặt đang tức giận của Thịnh Trình Việt, anh tức giận là vì chiếc móc điện thoại này sao? Bởi vì nó quá rẻ mạt, nên anh tức giận?
Ha! Cô bất giác nở nụ cười tự giễu rồi quay người, từ từ đi về phía chiếc móc điện thoại, lúc cô mở vỏ bọc thì nhận ra móc khoá đã bị Thịnh Trình Việt ném vỡ làm đôi, lòng cô bất chợt trào lên cảm giác đau xót. Cô nhớ lại tâm trạng vui vẻ của mình khi mua chiếc móc khoá này, thậm chí còn chưa kịp mở vỏ bọc, vậy mà đã bị anh vô tình ném vỡ.
Đột nhiên, cô nắm chặt chiếc móc khoá trong tay, trừng mắt nhìn Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt cũng không nghĩ tới Tiêu Mộc Diên có thể vì một chiếc móc điện thoại vỡ nát mà phản ứng mạnh như vậy, nó chẳng phải chỉ là một món hàng vỉa hè thôi sao? Vỡ rồi còn có thể làm thế nào được chứ?
"Đây là thứ đồ vỉa hè rẻ tiền." Tiêu Mộc Diên đột nhiên lên tiếng, giọng nói như chứa đầy sự oán hận.
Thịnh Trình Việt vì câu nói này của Tiêu Mộc Diên mà sắc mặt càng thêm tức giận, rõ ràng cô biết là nó rẻ tiền, vậy tại sao còn tặng nó cho anh. Chẳng lẽ là muốn sỉ nhục anh? Cô vẫn chưa đủ tư cách đâu.
"Bởi vì em thấy nó đẹp nên mới mua. Với em, cái móc điện thoại này không hề rẻ mạt." Tiêu Mộc Diên hít một hơi thật sâu rồi nói một mạch, cô sợ mình không kìm chế được cảm xúc sẽ bật khóc.
Thịnh Trình Việt hơi chau mày, có lẽ anh cảm giác được Tiêu Mộc Diên vẫn còn điều muốn nói, cho nên anh đợi cô nói tiếp.
"Em tặng nó cho anh là tấm lòng của em, cho dù nó chỉ đáng mấy đồng, nhưng nó cũng là tấm lòng của em, anh có biết thế nào là "tấm lòng" hay không? Là thứ xuất phát từ trái tim." Tiêu Mộc Diên cảm nhận được bản thân đang hơi kích động, nên cô ngừng lại.
Thịnh Trình Việt không ngờ rằng cô sẽ nói như vậy, cô nói, cho dù nó chỉ đáng vài đồng, nhưng nó cũng là thành ý, là tâm lòng của cô, vậy cô vừa rồi là thật lòng muốn tặng chiếc móc khoá đó cho anh sao? Trong khoảnh khắc đó, anh thật sự muốn nhận lại chiếc móc khoá vỡ trong tay cô.
"Thứ đồ tồi này sao, anh không cần." Rõ ràng anh không hề có ý như vậy, nhưng lời nói ra lại thật khiến người khác bị tổn thương.
Tiêu Mộc Diên bất giác cười một tiếng, bàn tay vẫn nắm chặt chiếc móc khoá.
"Phải rồi, anh đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Thịnh, anh cao quý như thế, làm sao có thể thích một cái móc khoá rẻ tiền mà em mua ngoài vỉa hè được chứ? Vừa rồi là em ngu ngốc, ngu ngốc nên mới có cái suy nghĩ nông nổi, nhất thời này, nhẫn nhịn bỏ đi thứ đồ mình yêu thích lại đem đến trước mặt tổng giám đốc Thịnh, khiến anh không vừa mắt như vậy."
Thịnh Trình Việt tức giận, người con gái này sao lại có gan nói với anh những lời như vậy. Nếu như vừa rồi cô nói chuyện tử tế với anh, không biết chừng anh sẽ nhận chiếc móc khoá đó, nhưng thái độ của cô giống như muốn chọc tức anh vậy, mọi người đối với anh đều hết lòng cung phụng, nhưng duy chỉ có người con gái này, không những không chút coi trọng anh, mà trái lại còn hùng hổ hăm doạ anh.
"Em biết vậy là tốt, sau này đừng có đem những thứ đồ này đến đây nữa, chỉ làm bẩn mắt anh." Thịnh Trình Việt lạnh lùng nói, nhưng ánh mắt lại bất giác nhìn chiếc móc khoá trong tay Tiêu Mộc Diên. Thật ra lúc này anh rất muốn nhận cái móc khoá đó, chẳng hiểu sao anh lại muốn nhìn xem nó thế nào.
Tiêu Mộc Diên nhếch môi, đưa mắt nhìn bọn trẻ đang chơi đùa đằng xa, ba đứa bé đó là con của cô và anh, nhưng thân phận của chúng lại khác nhau một trời một vực. Hoá ra đến cuối cùng, anh chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời của cô, không, phải là một vị khách quý ngang qua cuộc đời cô mới đúng. Nếu như không phải là anh, ba của cô làm sao có thể an toàn ra khỏi tù được?
"Em biết rồi, sau này em nhất định sẽ không mang những thứ rẻ tiền này xuất hiện trước mặt tổng giám đốc Thịnh nữa, nhưng...em cảm thấy bản thân em cũng rẻ mạt như thế, xin hỏi tổng giám đốc Thịnh, sau này em có thể không xuất hiện trước mặt anh được không?" Tiêu Mộc Diên bất chợt lên tiếng trong lúc định xoay người rời đi.
Gân trên trán Thịnh Trình Việt càng hiện rõ hơn, người phụ nữ này có phải đang cố ý muốn chọc giận anh, cô cho rằng anh hết cách với cô hay sao.
"Viễn Đan, mẹ mệt rồi, mẹ phải ngủ một giấc, các con cố gắng trông chừng cho mẹ nhé, đừng để bất kì ai đến làm phiền mẹ, sau hai tiếng nữa, mẹ sẽ đưa các con đi chơi." Tiêu Mộc Diên chỉ có thể trông cậy vào đứa con trai của mình.
"Vâng ạ, mẹ cứ yên tâm ngủ đi." Viễn Đan trả lời còn không quên trừng mắt với Thịnh Trình Việt một cái, mẹ của cậu bỗng nhiên không vui như vậy, chắc chắn là do Thịnh Trình Việt chọc giận mẹ.
Người Thịnh Trình Việt càng lúc càng khó chịu, nuốt cơn giận vào lòng, không biết trút giận cho ai, anh tức tối đá chiếc xe đồ chơi.
A! Đau quá, bàn chân anh nháy mắt liền truyền tới cảm giác đau đến thấu tim, sắc mặt gần như biến đổi, nhưng anh vẫn giữ nguyên dáng vẻ thản nhiên, nét mặt lạnh lùng đi sang phòng khác. Vừa vào tới phòng, anh lập tức thu lại biểu cảm đang cố chịu đựng trên khuôn mặt, vội vàng cởi giày, nhìn đôi chân đã bị sưng đỏ một mảng...
Thịnh Trình Việt nhìn đồng hồ, anh cũng không dám ngủ, cứ vậy ngồi đợi, sợ rằng hai tiếng sau, bọn họ sẽ bỏ anh ở lại mà đi chơi.
1 giờ 50 phút, Thịnh Trình Việt cuối cùng cũng mở cửa ra ngoài, anh nhận ra, chân anh bây giờ còn đau hơn vừa nãy, chuyện này là sao đây?
"Ba, ba đây rồi, ba có muốn ra ngoài đi chơi với bọn con không?" Thịnh Tuấn Hạo bỗng nhiên hỏi anh, thấy Thịnh Trình Việt trên người đang mặc quần áo ngủ, cậu bé nghĩ chắc ba cậu nhất định sẽ đồng ý, bởi vì bình thường ba cậu rất ít khi mặc đồ ngủ.
Thịnh Trình Việt không nói gì, đi thẳng về phía nhà vệ sinh, Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt cũng nhìn theo Thịnh Trình Việt.
"Sao em lại cảm thấy dáng đi của “chú cực phẩm” có chút gì kì lạ nhỉ?" Viễn Đan không kìm được thì thầm nói, lẽ nào chân của “chú cực phẩm” có vấn đề? Viễn Đan nghiêng đầu suy nghĩ.
"Anh nghĩ ba bị đau rồi." Thịnh Tuấn Hạo cũng nghĩ vậy, vừa rồi lúc ba mở cửa, cậu bé đã nhìn thấy rồi, trong lòng không khỏi lo lắng.
Nguyệt Nguyệt chớp chớp đôi mắt tinh anh, sao lúc nãy cô bé không nhận ra chứ?
Thịnh Trình Việt vừa vào nhà vệ sinh thì điện thoại anh vang lên, anh giật mình nhưng cũng nhanh chóng nghe máy.
"Tổng giám đốc Thịnh, tôi đã điều tra mọi tài liệu về cô Tiêu, nhưng mười năm trước cô ấy đã ở nước ngoài rồi, cho nên không thể nào là người phụ nữ sáu năm trước được, càng không thể là mẹ của cậu Tuấn Hạo." Lâm Phong một mực khẳng định, mọi tài liệu về Tiêu Mộc Diên anh ta đều đã kiểm tra lại một lượt, mười năm trước cô ra nước ngoài, cho nên chuyện của sáu năm trước chỉ có thể tan thành mây khói.
"Mười năm trước cô ấy đã ra nước ngoài rồi sao?" Thịnh Trình Việt kinh ngạc, dường như tại khoảnh khắc này, trong lòng anh dâng lên một nỗi thất vọng trước nay chưa từng có. Anh cứ ngỡ rằng Tiêu Mộc Diên chính là người phụ nữ ấy, là người phụ nữ của sáu năm trước, không ngờ rằng mười năm trước cô đã ra nước ngoài.
"Đúng vậy, bởi thế cho nên sau khi ra nước ngoài, mọi tài liệu của cô ấy đều không có." Thật ra Lâm Phong phát hiện có một điểm khả nghi, nhưng anh ta không nói, dù sao Tiêu Mộc Diên cũng không phải là người phụ nữ của sáu năm trước, tổng giám đốc Thịnh không cần thiết phải để ý cô như vậy.
Thịnh Trình Việt không nói gì nữa, sau khi tắt máy, anh cứ thế đứng trong nhà vệ sinh, rất lâu cũng không ra ngoài, không ngờ rằng anh lại nhận nhầm người, cô hoàn toàn không phải là người con gái của sáu năm về trước.
Thịnh Trình Việt bất giác lấy trong túi áo ra một viên ngọc, ngoài kia từng luồng sáng đang xuyên qua khe kính, trực tiếp chiếu lên người Thịnh Trình Việt, anh đưa viên ngọc lên, chính tại khoảnh khắc ấy, bên trong viên ngọc ánh lên chữ "Diên", chính là chữ “Diên” trong Tiêu Mộc Diên, nếu như viên ngọc này không phải là của cô, cô làm sao lại biết rõ được như vậy.
"Ba, ba có muốn đi chơi với chúng con không? Nếu như ba không đi, vậy bọn con sẽ đi với dì Diên!" Thịnh Tuấn Hạo đứng ngoài cửa hô lớn.
Thịnh Trình Việt thu lại viên ngọc trong tay, Lâm Phong đã kiểm tra mọi tài liệu, tất cả đều chứng minh Tiêu Mộc Diên không phải là người con gái năm đó, vậy anh rốt cuộc còn đang mong chờ điều gì?
"Ba, ba..." Thịnh Tuấn Hạo đang định gõ cửa thì Thịnh Trình Việt lúc này cũng mở cửa đi ra.
"Hôm nay là sinh nhật của ba, ba mời con đi ăn nhé." Ý đồ của anh rất rõ ràng, chính là không muốn để Thịnh Tuấn Hạo đi chơi cùng Tiêu Mộc Diên.
"Chú cực phẩm, chú như vậy hơi quá đáng rồi, chú chỉ mời một mình Thịnh Tuấn Hạo, cháu ghen đó." Viễn Đan bất mãn chạy lại, đúng rồi, thằng bé ghen chứ. Thịnh Trình Việt rõ ràng là cũng ba của nó, nó không những không được gọi, hơn nữa còn nhìn thấy anh chiều chuộng Thịnh Tuấn Hạo như thế, thằng bé tất nhiên không hài lòng.
Nguyệt Nguyệt nhìn Viễn Đan một cái, sợ cậu bé không giữ mồm giữ miệng sẽ để lộ ra sự thật, mẹ đã đặc biệt dặn dò như vậy, tuyệt đối không được để Thịnh Trình Việt biết được sự thật.
"Ghen?" Thịnh Trình Việt hơi chau mày, thằng bé này nói chuyện cũng thú vị thật. Anh mời con trai ruột của anh đi ăn cơm, thằng bé này cũng ghen hay sao?
"Tất nhiên ạ..."
"Chúng cháu không ghen, chúng cháu có mẹ cháu đi chơi cùng." Nguyệt Nguyệt kéo Viễn Đan nói, cô bé sợ Viễn Đan không cẩn thận lỡ miệng nói ra, đến lúc đó mọi chuyện sẽ càng phức tạp.
"Đi thôi, mẹ đưa các con đi khu vui chơi." Tiêu Mộc Diên mỉn cười tiến đến, cô bỏ ra hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng sửa lại được chiếc móc khoá, trong lòng vì vậy cũng vui hơn.
"Ba, con cũng muốn đi khu vui chơi." Thịnh Tuấn Hạo lập tức nói với Thịnh Trình Việt, thật ra cậu bé muốn đi chơi với mẹ hơn, nhưng không dám nói ra.
Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên một cái, cô không phải là người con gái của sáu năm trước, không phải cô! Vậy thì anh việc gì phải đối xử tốt với cô, vừa nghĩ đến điều này, sắc mặt anh liền lạnh đi.
"Đi ăn cơm với ba." Giọng điệu của Thịnh Trình Việt như mệnh lệnh tuyệt đối, nếu anh và người phụ nữ này không hề có chút quan hệ gì, vậy thì con trai anh và cô cũng không liên quan gì với nhau, anh làm sao có thể yên tâm để con trai của mình giao cho người phụ nữ này được?
"Con không đi." Thịnh Tuấn Hạo không muốn đi liền một mực từ chối, cậu bé vẫn muốn đi chơi cùng với mẹ hơn, cậu còn có thể chơi cùng với Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt. Đi với ba nhất định sẽ rất buồn chán và vô vị.