“Cô trợn mắt nhìn tôi làm gì, cô nghĩ tôi ngốc đến mức bị cô lừa sao? Nếu như tôi giết cô thì có lẽ sẽ không chạy thoát được. Nhưng tôi nói cho cô biết, sẽ không dễ dàng như vậy đâu, tôi nhất định sẽ không để mấy người được sống yên ổn. Những gì các người nợ tôi, tôi nhất định sẽ đòi lại hết.”
Nói xong Đường Lực liền đi ra ngoài, Thịnh Thảo An cũng không thể suy nghĩ nhiều, cô liền chạy theo anh ta. Cô làm nhiều chuyện như vậy chỉ để có được lòng tin của Đường Lực, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ cơ chứ? Vì thế nên đương nhiên cô sẽ đuổi theo anh ta.
“Em nhất định sẽ không để anh đi.” Thịnh Thảo An mặt dày ôm lấy chân của Đường Lực.
“Cô đi theo tôi làm gì?” Đường Lực tức giận chau mày nhìn Thịnh Thảo An.
Không để Đường Lực tiếp tục nói, Thịnh Thảo An liền cắt lời: “Em nói cho anh biết, cho dù có xảy ra chuyện gì thì em cũng sẽ không rời xa anh.”
“Đủ rồi, cô đừng diễn kịch nữa, cô diễn hơi quá rồi đó. Tôi không muốn nhìn thấy cô, đồ sao hỏa. Nếu như có thể giết người thì người đầu tiên tôi giết sẽ là cô. Chỉ là nếu giết cô thì tôi cũng gặp xui xẻo thế nên tôi mới giữ sức, nếu không thì tôi cũng sẽ không tha cho cô.” Đường Lực nghiến răng nói.
“Vậy anh muốn làm gì? Nếu em nói em có thể giúp anh hoàn thành nguyện vọng của anh thì sao? Có phải là anh sẽ để em ở bên cạnh?” Thịnh Thảo An cố gắng lắm mới có thể nói ra được những lời này.
Đường Lực vốn định đi tiếp nhưng nghe xong lời của Thịnh Thảo An, anh ta liền đứng lại. Lời nói của cô quả thực có sức hấp dẫn rất lớn, cô ta rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao cứ nhất định bám lấy mình không chịu đi?
Thế nhưng rất nhanh Đường Lực liền lí trí trở lại.
“Tôi không rõ rốt cuộc cô muốn làm gì, nhưng dù cô nói gì thì cũng không thể thay đổi được quyết định của tôi. Tôi sẽ khiến các người chết một cách thê thảm. Nếu cô không muốn chết sớm thì tôi khuyên cô tốt nhất đừng đi theo tôi, cũng giống như cô nói Triệu Dương đừng xuất hiện trước mặt cô. Biến đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi.”
Nói xong, Đường Lực liền đẩy Thịnh Thảo An ra mà bước tiếp.
“Cái đó…” Thịnh Thảo An đứng dậy, cô muốn đuổi theo Đường Lực nhưng lại nhìn thấy một chiếc xe đang chạy thẳng về phía anh ta.
“Lại sao nữa?” Đường Lực thiếu kiên nhẫn quay lại nhìn. Lúc này Đường Lực chỉ chú ý đến Thịnh Thảo An mà không hề biết rằng đang có một chiếc xe lớn đang hướng về phía mình.
Thịnh Thảo An không suy nghĩ nhiều liền lập tức chạy đến đẩy Đường Lực ra, đỡ cho anh ta….
Tiếng phanh xe chói tai…
Kết quả, Đường Lực được Thịnh Thảo An đẩy ra bên đường, còn cô thì bị chiếc xe tông phải. Máu loang lổ khắp trên đường.
Đường Lực nhìn thấy Thịnh Thảo An người đầy máu, yếu ớt nằm trên mặt đất. Anh ta biết rõ người con gái ấy làm vậy là muốn cứu anh.
“Cô điên rồi hay sao? Xe chạy đến chẳng lẽ cô không biết chạy đi sao?”. Đường Lực trở nên rối bời, người phụ nữ ngốc này tại sao luôn làm những việc khó hiểu như này chứ. Anh ta vội vàng chạy lên phía trước đỡ cô.
“Đúng, em đúng là điên rồi, nếu như em không điên thì làm sao có thể yêu anh cơ chứ… Em đúng là không bình thường nên mới trở thành bộ dạng như bây giờ…” Thịnh Thảo An mở to mắt, cố gắng nói với Đường Lực.
“Cô nghĩ rằng làm vậy sẽ khiến tôi đổi ý, có phải cô suy nghĩ quá ngây thơ rồi không?” Đường Lực vẫn nói năng sắc bén, lúc này đã là lúc nào rồi mà cô ta vẫn nói với mình mấy lời này. Nhìn chân cửa Thịnh Thảo An chảy máu không ngừng, Đường Lực liền bế cô lên.
“Có phải anh vẫn lo cho em, đúng không?” Mặt Thịnh Thảo An trắng bệch, mặt cô như cắt không còn một giọt máu nhưng miệng thì mỉm cười.
“Im miệng.” Đường Lực không thể nhịn được nữa.
Cô ta có thể chết bất cứ lúc nào mà vẫn còn nói mấy lời vớ vẩn như vậy với mình.
“Nếu như em nói, em cũng không hiểu tại sao bản thân làm như vậy, liệu anh có tin em không?” Thịnh Thảo An hỏi.
Lúc này Đường Lực nhìn cô với ánh mắt đầy khó hiểu. Người con gái này làm nhiều việc như vậy, rốt cuộc mục đích là gì? Tại sao nhìn thấy cô ta bị thương anh lại cảm thấy đau lòng như vậy? Đây chắc chắn là mưu kế của Thịnh Thảo An! Vì thế anh nhất định không được động lòng! Nhất định không được mắc bẫy của cô ta.
Nhưng Thịnh Thảo An quả thực chảy rất nhiều máu…
Nếu như bây giờ không đưa cô ta đến bệnh viện, cô ta có khả năng sẽ chết. Mặc dù Đường Lực không thích Thịnh Thảo An, nhưng anh cũng không ghét cô tới mức muốn cô chết.
“Anh có thể hứa với rằng cho dù có chuyện gì xảy ra đi trong nữa, anh cũng đều để em ở bên cạnh anh… Có được không?” Thịnh Thảo An dùng chút sức lực cuối cùng để nói với Đường Lực.
Còn Đường Lực nhìn thấy Thịnh Thảo An máu chảy không dừng, anh quả thực không chịu được nữa nên chỉ còn cách gật đầu.
“Vậy thì tốt rồi…” Thịnh Thảo An nhìn thấy Đường Lực gật đầu xong mới từ từ nhắm mắt lại.
Đường Lực bế cô chạy vội đến bệnh viện đưa cô đến phòng phẫu thuật.
“Bác sĩ, mau cứu người, mau lên!” Đường Lực liên tục thét lớn.
“Mau cứu cô ấy! Cô ấy chảy rất nhiều máu…” Đường Lực giống như muốn người điên gào thét không ngừng, anh cũng làm cho các bác sĩ rất hoảng sợ, cho đến khi Thịnh Thảo An được đưa vào phòng cấp cứu mới thôi.
Anh chưa từng lo lắng cho Thịnh Thảo An như vậy! Nhưng anh biết rõ, đây chắc chắn không phải là tình yêu, anh đối với Thịnh Thảo An tuyệt đối không phải là tình yêu.
…
Vì thế bây giờ anh phải nhân cơ hội này để rời đi, thế nhưng tại sao anh không thể nhấc chân đi nổi, trước đây anh rất muốn ra đi để người phụ nữ này không thể làm phiền cuộc sống của mình, nhưng tình hình bây giờ không giống như trước nữa. Bây giờ anh không thể để bất cứ người nào kiểm soát cảm xúc của mình. Vì thế anh nhất định phải làm chủ cuộc sống của mình, sống chết của người đó hoàn toàn không liên quan đến mình.
Cũng đúng lúc Đường Lực quay người lại thì Triệu Dương xông tới, hùng hổ tiến đến đấm một phát vào mặt Đường Lực: “Anh quả thực quá đáng lắm rồi!”