Lọc Truyện

VỢ NHỎ MANG THAI HỘ TỔNG TÀI

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
"Em không cần phải ra ngoài nữa, việc này anh cử người đi làm, em chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh anh là được rồi." Thịnh Trình Việt đang ôm chặt cứng Tiêu Mộc Diên, không cho cô rời khỏi anh.

Sao mà anh lại có thể bá đạo như vậy chứ?

Nghe xong những lời anh nói, Tiêu Mộc Diên cũng chẳng buồn phản bác anh, nhưng lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Cô thực sự sắp bị người đàn ông trước mặt hành hạ chết mất, đúng là vừa yêu vừa hận. Nhưng điều duy nhất cô cảm thấy hài lòng là cuối cùng Thinh Thảo An cũng đạt được ước nguyện.

Ngay sau đó Thịnh Trình Việt đã chồm đến trước mặt của Tiêu Mộc Diên để hôn cô. Anh vẫn lẩm bẩm: "Vợ ơi, em đã ăn no chưa?"

Tiêu Mộc Diên gật đầu, nói ú ớ: "Ưm..."

Ngay cả phần cuối của lời nói cũng gần như bị nhấn chìm bởi nụ hôn của Thịnh Trình Việt. Người đàn ông này có cần thiết phải dùng lực mạnh như thế lúc hôn không? Nhưng không thể không nói rằng, trong lòng Tiêu Mộc Diên thực ra vẫn rất thích cảm giác này.

"Nếu em đã ăn no rồi, thì giờ đến lượt anh."

Thịnh Trình Việt nói một câu hai ý. Sao mà Tiêu Mộc Diên lại không hiểu được hàm ý trong đó chứ, nhưng trong đầu cô lại nhớ tới hình ảnh Thịnh Thảo An đang quỳ trong phòng khách.

Vì vậy, khi miệng của Thịnh Trình Việt rời khỏi môi của cô, cô đã lập tức nói: "Cái đó, em ấy vẫn ở phòng khách... hay là, hai chúng ta đi ra gặp em ấy một chút."

Nhưng Thịnh Trình Việt vẫn tiếp tục hôn say đắm Tiêu Mộc Diên say đắm.

Tiêu Mộc Diên đành phải đành phải kéo tay anh, buộc anh phải nhìn thẳng vào mắt mình.

"Chồng ơi, chúng ta ra ngoài gặp em ấy một chút nhé." Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt và nói một cách tội nghiệp.

Thấy Tiêu Mộc Diên lại thể hiện vẻ đáng yêu, Thịnh Trình Việt thực sự không có cách nào từ chối yêu cầu của cô. Ban đầu còn muốn ăn sạch sẽ nàng yêu tinh rất thích giày vò người khác này trong phòng ăn cơ?

Nhận ra Thịnh Trình Việt đã dừng các chuyển động trên tay, Tiêu Mộc Diên phấn khích ngay lập tức bước ra khỏi bếp.

Nhìn thấy dáng vẻ nhún nhảy đó của Tiêu Mộc Diên, Thịnh Trình Việt không nhịn được mà có phản ứng.

Người phụ nữ này luôn dễ thương và ngập tràn quyến rũ như vậy.

Anh có thể lấy được cô coi như là có phúc ba đời rồi.

Nhưng, sau này Thịnh Thảo An sẽ có kết cục như thế nào chứ? Đường Lực đó thực sự không phải là một nhân vật đơn giản, nếu đã rơi vào tình cảnh như thế rồi, còn có thể khiến cho Thịnh Thảo An không màng mọi thứ đi cầu xin cho anh ta.

Sau khi nghĩ về điều này, Thịnh Trình Việt đã cau mày thật chặt.

Khi Tiêu Mộc Diên bước ra khỏi phòng khách, cô liền thấy Thịnh Thảo An đang quỳ ở đó, nên cô liền chạy nhanh tới muốn đỡ em ấy đứng dậy. Nhưng cô đã đẩy tay Tiêu Mộc Diên ra.

"Em không cần phải quỳ ở đây nữa. Vừa rồi anh trai của em đã đồng ý với chị rằng anh ấy sẽ tha cho Đường Lực." Nhìn thấy dáng vẻ cứng đầu của Thịnh Thảo An, Tiêu Mộc Diên biết rằng cô ấy luôn chờ đợi tin tức này. Vì vậy ngay từ đầu đã nói cho cô ấy biết.

Không ngờ, sau khi Thịnh Thảo An nghe được những lời này, liền giãn mày mỉm cười, xem ra cô ấy thực sự vì chờ đợi tin tức này mà hao tổn tâm huyết.

"Thảo An, sao em lại phải khổ như thế chứ?" Tiêu Mộc Diên thực sự muốn nói vài lời với cô ấy.

"Em biết rằng chị luôn quan tâm đến em, sau này, gia đình này xin nhờ chị, hai người nhất định phải hạnh phúc. Em thực sự rất cảm ơn chị, và những chuyện chị đã làm vì em, em biết chị nhất định sẽ giúp em cầu xin." Bởi vì Thịnh Thảo An thực sự quá hiểu về anh trai mình, nếu không phải vì người phụ nữ trước mặt, có lẽ cô đã bị đuổi ra khỏi cửa từ lâu rồi.

Theo lý mà nói, tính khí nóng nảy đó của anh trai cô, chỉ có Tiêu Mộc Diên mới có thể chế ngự được.

"Em không phải không biết con người của Đường Lực, anh ta thực sự là một tên khốn chính hiệu. Bây giờ em đang ở thế kìm cương ngựa trên bờ vực thẳm, còn kịp thời gian để quay lại, sau này đừng ở bên cạnh anh ta nữa." Tiêu Mộc Diên vẫn muốn thuyết phục Thịnh Thảo An rời xa Đường Lực. Cô thực sự không hiểu, tên Đường Lực đó có gì tốt chứ? Lại đáng để cô ấy cố chấp như vậy.

Thịnh Thảo An cũng muốn nói rằng, cô sớm đã không thể quay đầu nữa rồi, nhưng trước sự an ủi của Tiêu Mộc Diên, cô mỉm cười bất lực.

"Chị nhất định phải hạnh phúc. Anh ấy có thực sự hứa sẽ để Đường Lực đi không?" Thịnh Thảo An vẫn không dám tin. Dù sao, cô nghĩ rằng mình sẽ quỳ ở đây ba ngày và ba đêm, Thịnh Trình Việt vẫn là người có lòng dạ sắt đá như vậy.

"Em yên tâm, việc anh ấy đã hứa với chị, anh ấy chắc chắn sẽ làm được, vả lại anh ấy không cần phải nói dối em mà." Tiêu Mộc Diên cũng không ngờ rằng Thịnh Thảo An lại lo lắng về vấn đề này.

"Cũng phải, vậy em đi trước đây." Thịnh Thảo An ngay lập tức nhấc chân lên quay người đi.

"Em đi sớm như vậy sao?" Tiêu Mộc Diên vẫn muốn giữ lại.

Dù sao bây giờ cô ấy đã đạt được mục tiêu của mình, vậy thì cô phải nhanh chóng đi tìm Đường Lực.

Tiêu Mộc Diên cố gắng ngăn cô lại, nhưng Thịnh Thảo An bước về phía trước mà không hề ngoảnh đầu lại.

"Chẳng lẽ em không muốn nói một tiếng với anh trai em sao?" Tiêu Mộc Diên không thể không ngăn cô ấy lại.

Cơ thể của Thịnh Thảo An khẽ run lên. Rốt cuộc, cô vẫn không đủ can đảm để quay đầu lại, chỉ có thể tiến về phía trước, bởi vì lúc này, cô đã không có đường lui rồi, cô không còn lựa chọn nào khác nữa. Cô chỉ có một con đường để đi, đó là trở về bên cạnh Đường Lực.

Nhìn bóng dáng của Thịnh Thảo An rời đi, Tiêu Mộc Diên không nhịn được muốn chạy lại nhà bếp. Cô muốn tìm Thịnh Trình Việt, vì cô hy vọng rằng Thịnh Trình Việt có thể giữ Thịnh Thảo An lại, nhưng khi cô quay đầu, cô liền nhìn thấy Thịnh Trình Việt.

"Sao anh vẫn còn đứng đây? Thảo An vừa đi ra ngoài, anh mau đuổi theo cô ấy đi, nói không chừng em ấy còn nghe lời của anh." Tiêu Mộc Diên vội vàng gọi.

"Hãy để nó đi, có lẽ, đây là con đường mà sau này nó phải đi." Thịnh Trình Việt chỉ nói ngắn gọn, nhẹ nhàng vậy thôi, sau đó đi đến nắm lấy tay Tiêu Mộc Diên, nhìn cô chằm chằm một cách rất tình tứ: "Bây giờ anh chỉ cần trân trọng em là đủ rồi, còn những thứ khác thuận theo tự nhiên đi."

Không biết tại sao Tiêu Mộc Diên thực sự xúc động không nói nên lời khi nghe thấy câu này. Nhưng bây giờ không phải là lúc để xúc động.

"Nhưng Thịnh Thảo An sẽ thực sự bị tổn thương nếu cô ấy tiếp tục ở lại bên cạnh Đường Lực..." Tiêu Mộc Diên thực sự quá lo lắng.

"Yên tâm, mọi chuyện sẽ ổn thôi." Thịnh Trình Việt ôm lấy Tiêu Mộc Diên an ủi: "Vì thế, hãy để con bé đi." Bởi vì đó là lựa chọn của riêng em ấy.

"Em ấy sẽ không sao chứ?"

Hy vọng rằng nó ổn. Tiêu Mộc Diên bây giờ biết rằng anh chỉ có thể cầu nguyện mọi thứ trong âm thầm mà thôi.
Danh sách truyện HOT