Thịnh Tuấn Hạo bắt gặp ánh mắt của Thịnh Trình Việt, sợ đến mức rúc sâu vào lòng Tiêu Mộc Diên.
Đột nhiên cách đó không xa có rất nhiều phóng viên đi về phía này, nhất định là có người đã báo hành tung của Thịnh Trình Việt cho tòa soạn báo.
Thịnh Trình Việt nguy hiểm híp mắt lại, là ai to gan như vậy, dám để cho người ta tự tìm đến phóng vấn anh.
"Mấy người lập tức đi đi." Thịnh Trình Việt đột ngột ra lệnh, vừa nói vừa kéo Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt ra khỏi đám người.
Thịnh Tuấn Hạo nghe thấy Thịnh Trình Việt nói vậy, linh cảm thấy có chuyện gì đó không ổn, sau khi phát hiện ra những phóng viên kia, đột nhiên nó không muốn đi nữa, nói không chừng sau khi chuyện lần này được làm rõ, nó có thể nhận mẹ rồi.
Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt vẫn còn đang mờ mịt không hiểu câu nói kia của Thịnh Trình Việt có ý gì.
"Dì, mau để cháu xuống." Thịnh Tuấn Hạo nói nhỏ vào tai Tiêu Mộc Diên, còn lâu nó mới dễ dàng bỏ đi như vậy? Nó muốn phóng viên đưa thân phận của cả năm người nhà mình ra ánh sáng, để xem Âu Đan kia còn có cơ hội không.
Tiêu Mộc Diên kinh ngạc liếc Thịnh Tuấn Hạo một cái, không phải vừa nãy thằng nhóc này còn kêu đau bụng sao? Bây giờ đã đòi xuống dưới làm gì? Tuy nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn thả cậu xuống.
Chân Thịnh Tuấn Hạo vừa chạm đất, đã vui sướng chạy về phía những phóng viên kia.
Thịnh Trình Việt nhìn Thịnh Tuấn Hạo, chết tiệt, con trai mình hôm nay uống nhầm thuốc hay sao? Tại sao lúc ở bên cạnh Tiêu Mộc Diên, mấy đứa trẻ này đều có vẻ không bình thường như vậy? Xem ra sau này anh phải bảo con trai tránh xa người phụ nữ này mới được.
Lúc này Thịnh Trình Việt hận không thể lập tức đuổi theo Thịnh Tuấn Hạo, nhưng không thể làm gì khác, chân anh đau quá, ngay cả đi bộ cũng là cả một vấn đề, đừng nói đến chuyện đuổi theo.
Những phóng viên kia đương nhiên cũng không ngờ là một đứa trẻ chạy ra đón tiếp họ, nhưng vừa nhìn thấy cậu nhóc này có gương mặt giống Thịnh Trình Việt như đúc, họ đều rất vui vẻ, trong nháy mắt đã vây quanh Thịnh Tuấn Hạo.
"Nghe nói tổng giám đốc Thịnh còn có hai người con riêng, đều là anh chị em của tiểu thiếu gia, có đúng vậy không?" Một phóng viên hỏi câu đầu tiên.
Trên gương mặt vẫn luôn lạnh lùng trước sau như một của Thịnh Tuấn Hạo lộ ra nụ cười mê người, nó tủm tỉm nhìn những phóng viên trước mặt.
"Đúng vậy, tôi còn có một em trai và một em gái, có điều họ có mẹ, không biết mẹ của họ có phải là mẹ của tôi hay không." Thịnh Tuấn Hạo cố tình nói như vậy, nó cũng không dám nói ra hết, sợ Tiêu Mộc Diên sẽ tức giận.
Những phóng viên kia đều kích động, còn có một người phụ nữ, bây giờ tổng giám đốc Thịnh và tiểu thư nhà họ Âu đã đính hôn, sắp kết hôn rồi, đột nhiên lại nhảy ra một người phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ xuất hiện, đây không phải là một tin bom tấn hay sao?
Vừa nghĩ như thế, họ không hỏi Thịnh Tuấn Hạo thêm nữa, mà đi thẳng về phía những người phía sau, có lẽ đều đang mơ tưởng nắm được tin tức quan trọng này.
Thịnh Tuấn Hạo cười ha hả đuổi theo, hy vọng lần này có thể nhận mẹ, sau này có thể công khai gọi cô là mẹ trước mặt tất cả mọi người.
Thịnh Trình Việt thấy đám phóng viên điên cuồng chạy về phía mình, nháy mắt sắc mặt tối sầm. Anh lập tức gọi điện thoại cho Lâm Phong, bảo anh ta nói với những tòa soạn báo khác, nếu đám phóng viên kia không biến mất trong vòng mười phút, thì sau này họ không cần đi làm nữa.
"Xin hỏi Tổng giám đốc Thịnh, hai đứa trẻ xinh xắn này là con riêng của anh phải không? Người phụ nữ xinh đẹp trước mặt là người tình của anh sao?"
"Vậy vợ chưa cưới của anh, tiểu thư nhà họ Âu phải làm thế nào?"
Đám phóng viên bắt đầu mồm năm miệng mười.
Những người bên cạnh rõ ràng đều đứng về phía Tiêu Mộc Diên, họ còn nhớ rất rõ chuyện Âu Đan đánh trẻ con vừa nãy.
"Các vị hỏi nhiều vấn đề như vậy, tôi phải trả lời ai trước đây?" Thịnh Trình Việt nhếch khóe miệng, tao nhã nói, bây giờ anh tuyệt đối là người bình tĩnh nhất trước ống kính,.
"Điều chúng tôi muốn biết nhất chính là hai đứa trẻ này có thật sự là con riêng của anh hay không?" Một phóng viên hỏi lần nữa, còn tất cả những phóng viên khác đều rất biết điều ngậm miệng lại.
Thịnh Trình Việt nhíu mày, nhìn thoáng qua Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt bên cạnh.
"Mọi ngươi đoán thử xem?" Thật ra thì anh cũng cảm thấy Viễn Đan thật sự rất giống anh, cũng có khoảnh khắc muốn nhận đứa trẻ này là con của mình. Nhưng mà Viễn Đan nói nó mới năm tuổi, chuyện này phủ nhận tất cả suy nghĩ của anh, vì sau đêm ngủ với người phụ nữ kia sáu năm trước, anh không chạm vào những người phụ nữ khác, mãi đến tận khi gặp lại Tiêu Mộc Diên. Cho nên, hai đứa trẻ này cũng không phải con của anh.
"Nhìn bé trai này giống tổng giám đốc Thịnh như vậy, chắn chắn là đúng rồi." Phóng viên không ngờ Thịnh Trình Việt lại bảo bọn họ đoán, sao họ biết được chứ.
Nhưng Thịnh Trình Việt chỉ cười lạnh nhạt, cũng không trả lời phóng viên.
"Thưa cô, xin hỏi hai đứa trẻ này là con của tổng giám đốc Thịnh sao?" Có một phóng viên thông minh hơn, quay sang hỏi Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên rõ ràng hơi sửng sốt, lắc đầu theo bản năng. Cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận hai đứa trẻ này là con của Thịnh Trình Việt, cô sợ sẽ mất chúng.
"Không phải của tổng giám đốc Thịnh, tôi và tổng giám đốc Thịnh không có quan hệ gì, hai đứa trẻ này là con của tôi." Tiêu Mộc Diên chối bỏ dứt khoát, cô tuyệt đối sẽ không giao con cho Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt nguy hiểm nheo mắt, vì sao khi nhắc đến hai đứa trẻ người phụ nữ này lại nghiêm túc như vậy, giọng điệu của cô nghe như đang trốn tránh chuyện gì đó? Chẳng lẽ hai đứa trẻ này thực sự có liên quan đến mình sao?
"Nhưng mà hai đứa trẻ này có gương mặt giống Tổng giám đốc Thịnh như vậy, còn cô lại là người tình của Tổng giám đốc Thịnh, chuyện này khiến người ta rất khó nghĩ." Phóng viên đúng là phóng viên, bất kể bạn có nói thế nào đi nữa, nhưng chỉ vì Viễn Đan và Thịnh Trình Việt có gương mặt giống nhau, nên không thể không khiến người khác hiểu lầm.
Tiêu Mộc Diên nghe vậy thì không nhịn được nhếch khóe miệng.
"Con tôi cũng được năm tuổi rồi, mà tôi mới quen biết Tổng giám đốc Thịnh có nửa tháng thôi, xin hỏi chuyện này là nghi ngờ cả con của tôi sao?" Từ tận đáy lòng Tiêu Mộc Diên không muốn để bất kỳ ai hỏi đến con trai và con gái mình, hai đứa con này chính là động lực để cô tiếp tục sống, cô không thể mất chúng được.
"Vậy có phải hai người đã quen biết từ năm năm trước hay không, chẳng qua gần đây mới công khai thân phận?" Phóng viên vẫn không chịu buông tha tiếp tục hỏi.
Tiêu Mộc Diên hoàn toàn hết chỗ nói rồi, sức tưởng tượng của đám phóng viên này thật sự là quá tốt, cô nghĩ, vì sao họ không đi viết sách nhỉ? Nói không chừng còn có thể trở thành nhà văn nổi tiếng ấy chứ?
Đột nhiên tất cả những phóng viên kia đều thu dọn đồ đạc rút lui, Tiêu Mộc Diên gần như còn chưa kịp định thần lại, đã bị Thịnh Trình Việt nắm chặt cánh tay.
"Tổng giám đốc Thịnh, anh làm tôi đau đấy!" Vẻ mặt Tiêu Mộc Diên lập tức trở lại vẻ lạnh lùng.
Thịnh Trình Việt không quan tâm đến lời Tiêu Mộc Diên mà chỉ nhìn cô chằm chằm.
"Khi nhắc đến hai đứa trẻ rõ ràng là cô đang sợ hãi, nói đi, có phải cô giấu tôi chuyện gì không?" Ánh mắt Thịnh Trình Việt lạnh xuống, trước đây anh cũng không tin Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt là con mình, nhưng mà ngay lúc nãy khi nhìn phóng viên hỏi Tiêu Mộc Diên, ánh mắt cô bối rối bất an, dường như đang lo sợ chuyện gì đó.
"Không có!" Tiêu Mộc Diên không nghĩ ngợi thốt ra.
Thịnh Trình Việt lại nhếch khóe miệng, hình như người phụ nữ này trả lời quá nhanh thì phải, cô trả lời càng nhanh thì càng chứng minh mình chột dạ.
"Buông mẹ tôi ra!" Trong lúc họ đang nói chuyện, Nguyệt Nguyệt đã bắt đầu đánh vào chân Thịnh Trình Việt, cho dù anh có là cha nó đi chăng nữa, cũng không có quyền đánh mẹ nó, anh không có tư cách.
"Vũ, chúng ta về nhà thôi, đừng để bác Thịnh đợi lâu." Âu Đan cố nén giận, dịu dàng nói với Thịnh Trình Việt, hôm khác, cô ta nhất định sẽ để mấy người đàn ông xăm mình kia đi giải quyết hai con quỷ rắc rối này, cô ta tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai cản trở mình kết hôn với Thịnh Trình Việt. Kẻ nào ngăn cản, kẻ đó đều đáng chết!
Thịnh Trình Việt mím môi không nói, trong đầu anh vẫn đang suy nghĩ về chuyện của Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt. Nếu đã không điều tra được gì từ phía Tiêu Mộc Diên, vậy anh đành phải đi thăm dò hai đứa trẻ này thôi. Hơn nữa lần này, anh cũng không muốn để Lâm Phong điều tra nữa, mà cho người của thế lực ngầm đi. Anh phải biết tất cả mọi chuyện về hai đứa trẻ và Tiêu Mộc Diên.
"Nếu đã vậy, chúng ta cùng về đi." Thịnh Trình Việt vẫn nắm cánh tay Tiêu Mộc Diên không hề buông ra. Anh linh cảm, chỉ cần buông lỏng một chút là người phụ nữ này nhất định sẽ chạy mất, mà anh thì không muốn như vậy.
Tiêu Mộc Diên cười khan hai tiếng.
"Tôi sẽ không quấy rầy Tổng giám đốc Thịnh và cô Âu đâu, đột nhiên tôi nhớ ra còn có chuyện quan trọng chưa làm xong, vậy tôi đi trước đây." Bây giờ cô chỉ muốn dẫn hai đứa trẻ nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không vì cha cô còn ở trong tù, cô nhất định sẽ biến mất một lần nữa. Trong lòng cô đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu, hơn nữa linh cảm này còn vô cùng mãnh liệt.
"Cô dám đi thử xem." Sắc mặt Thịnh Trình Việt lập tức lạnh xuống, tại sao người phụ nữ này mỗi khi nhìn thấy anh đều muốn chạy trốn vậy, cô ghét ở gần anh đến vậy sao?
"Dì Diên, hôm nay là sinh nhật của cha cháu, hay là chúng ta cùng nhau về nhà chúc mừng sinh nhật cha cháu đi." Thịnh Tuấn Hạo ngẩng đầu nói, ánh mắt lóe lên một tia hy vọng, nó rất chờ mong cảnh tượng cha và mẹ ở bên nhau.
"Mẹ, hay là chúng ta cùng đi đi, nếu không chú cực phẩm sẽ bị người phụ nữ khác cướp mất đó." Viễn Đan rõ ràng cũng muốn Tiêu Mộc Diên quay về, họ mới là một nhà năm người, Âu Đan kia là ai chứ? Chẳng qua chỉ là một người ngoài thôi.
Lúc này Lâm Phong cũng đã lái xe đến, Thịnh Trình Việt ngồi ghế trước, mà phía sau chỉ còn ba chỗ ngồi, cho dù hai đứa ngồi một chỗ, vậy cũng không thể nhét nổi Tiêu Mộc Diên và Âu Đan nữa.
"Âu Đan, không phải cô cũng lái xe đến sao? Cô đi lái xe của cô đi." Thịnh Trình Việt liếc mắt nhìn chiếc Ferrari đỗ cách đó không xa, lạnh lùng nói.
Âu Đan đương nhiên không muốn đi, dựa vào cái gì mà bảo cô ta lái một chiếc xe khác, chuyện này quá bất công rồi.
"Cô không đi?" Thịnh Trình Việt nhíu mày hỏi.
Âu Đan không nói gì, cũng không xuống xe, đương nhiên là cô ta không muốn.
Thịnh Trình Việt lạnh lùng cười, liếc một cái, cô ta lập tức hiểu được, nếu Tiêu Mộc Diên phải xuống xe, thì ba đứa trẻ đương nhiên cũng sẽ xuống cùng với Tiêu Mộc Diên.
Trong lòng Âu Đan thầm vui vẻ, như vậy sẽ không có ai quấy rầy cô ta nữa, cô ta có thể vui vẻ ở bên cạnh Thịnh Trình Việt.
Chẳng qua Âu Đan còn chưa kịp vui vẻ, ngay sau đó, Thịnh Trình Việt đã mở cửa xe, tự mình đi xuống.