Thịnh Trình Việt vốn định cẩn thận đặt cô xuống, nào ngờ anh chưa kịp thì Tiêu Mộc Diên đã tự nhảy xuống, anh thật hết cách với cô, cô đúng là có con rồi thì không cần ông xã nữa.
Trên thế giới này, sao lại có kiểu phụ nữ như cô chứ, nhưng tại sao lần nào anh cũng thích sự đặc biệt đó của cô đến như vậy?
Cô thật quá đáng yêu, y hệt một đứa bé, mắt thấy cô vô cùng vui vẻ đi tới bên đó, bế mấy đứa trẻ lên, anh cảm thấy đây mới là cái gọi là một nhà đoàn tụ.
Trước đó, anh không biết tại sao người phụ nữ trước mắt này lại ao ước đoàn tụ với bọn trẻ như vậy, có lẽ chính là nguyên nhân này, vì khi nhìn thấy nụ cười của bọn trẻ, anh cũng cảm thấy rất mãn nguyện, nên anh cũng nở nụ cười vui vẻ.
Hơn nữa anh cũng cảm nhận được sức quyến rũ phát ra từ người phụ nữ của mình, cô cười vô cùng xán lạn, đã lâu rồi anh chưa nhìn thấy nụ cười đó của cô, xem ra chỉ có con mới có thể mang đến cho cô cảm giác này, phải không? Đây chính là cái gọi là sau chia ly tình cảm càng thêm thân thiết sao?
Xem ra anh cũng phải thử sách lược này một chút mới được, bằng không anh cả ngày dính lấy Tiêu Mộc Diên, cô sẽ không coi trọng anh, không sai, nghĩ vậy, khóe miệng anh không kìm được cong lên.
"Các con có biết mẹ rất nhớ các con hay không?" Tiêu Mộc Diên dùng sức ôm bọn trẻ vào trong ngực, sợ mình ôm thiếu một đứa, bởi vì ngay khi nhìn thấy chúng, cô đã cảm thấy rất vui mừng, cô cảm thấy mọi nỗi buồn phiền đều tan thành mây khói, ngay lúc này chỉ cần nhìn thấy các con mình có thể hạnh phúc đứng trước mặt cô, cô đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
Nhưng cô biết tất cả chuyện này đều do công của Thịnh Trình Việt. Cô vốn tưởng người đàn ông đó sẽ khăng khăng cái gọi là thế giới hai người, không ngờ anh lại đem đến cho cô một màn như thế, xem ra bản thân thật đã xem nhẹ anh rồi, nói không chừng giờ đây người đàn ông của cô đã trưởng thành rồi.
Sau khi nghĩ vậy, Tiêu Mộc Diên cũng bắt đầu nhếch miệng, quay đầu liếc nhìn Thịnh Trình Việt.
"Mẹ, tại sao lâu như vậy mà mẹ không hề tới thăm chúng con chứ? Chúng con sắp quên mất mẹ có dáng vẻ như thế nào rồi." Viễn Đan bước lên đầu tiên nói. Hơn nữa giọng điệu đều tỏ vẻ trách cứ yêu thương.
Không biết tại sao sau khi nghe thấy lời nó nói, Tiêu Mộc Diên lại càng cảm thấy vui vẻ hơn, vì bọn trẻ nói với cô như vậy, có nghĩa là chúng cũng rất nhớ cô.
"Con yên tâm, từ nay về sau, ba mẹ sẽ không rời xa các con nữa, sau này mẹ sẽ chăm sóc cuộc sống của các con, mỗi ngày đưa đón các con đi học, các con muốn chơi gì thì chúng ta sẽ đi chơi cái đó, chúng ta phải vui chơi thỏa thích."
Khi Tiêu Mộc Diên nói xong những lời này, cô mới bừng tỉnh, thì ra suy nghĩ của mình ngây thơ như vậy, có lẽ là tới gần những đứa trẻ vô tư hồn nhiên thì bản thân cũng sẽ trở nên vô lo vô nghĩ, cô thích cảm giác này, vì cô không muốn nhớ lại những chuyện buồn phiền nữa.
"Mẹ, mẹ, con thật sự rất nhớ mẹ." Lúc này Nguyệt Nguyệt lại bật khóc.
Viễn Đan ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn Nguyệt Nguyệt: "Con bé này, sao lại mít ướt như thế, hơi tý là khóc, lúc nào cũng nước mắt nước mũi tèm lem."
Sau khi nghe thấy Viễn Đan nói vậy, Nguyệt Nguyệt lập tức cắn chặt môi, không dám phát ra bất cứ âm thanh nào nữa, xem ra cô em gái nhỏ này vẫn rất sợ Viễn Đan.
"Được rồi, ông cụ non này, em gái con vẫn còn nhỏ không hiểu chuyện, chẳng lẽ con không thể thương hương tiếc ngọc một chút sao?" Lúc này, Tiêu Mộc Diên cảm thấy cô nhất định phải đứng về phía Nguyệt Nguyệt mới được, dù sao nó chỉ là một cô bé con, nào có chịu được sự châm chọc khiêu khích như vậy của Viễn Đan chứ.
Nguyệt Nguyệt không nói gì nữa, mà nhào thẳng vào ngực Tiêu Mộc Diên.
Quả nhiên trên thế giới này chỉ có vòng ngực của mẹ là ấm áp nhất, dù tất cả những người khác đều ghét bỏ mình thì mẹ cũng không ghét bỏ mình, cả đời này nó nhất định phải ở bên cạnh mẹ, nó không muốn tới gần những người khác nữa, nên lúc này nó ôm Tiêu Mộc Diên thật chặt.
Sau đó Tiêu Mộc Diên mới dời mắt đến Thịnh Tuấn Hạo, không ngờ Thịnh Tuấn Hạo vẫn cứ nắm chặt bàn tay nhỏ của Quả Quả không buông, xem ra cặp đôi nhỏ này tiến triển rất nhanh.
Cô không kìm được mà tưởng tượng trong đầu, có lẽ chẳng mấy chốc bọn chúng sẽ ở chỗ này bày rượu mừng nhỉ?
Gần đây trong nhà thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện, nếu có thể khiến hai đứa bày rượu mừng cũng là một chuyện khá tốt, nhưng hình như tuổi hai đứa vẫn còn quá nhỏ, được rồi, phải chờ chúng lớn lên một chút rồi nói.
"Cháu chào cô." Cô nhìn chằm chằm hai đứa, khiến Quả Quả ngượng ngùng cúi đầu, khẽ lẩm bẩm, may mà cô còn nghe thấy.
"Em không nên gọi là cô, em phải gọi mẹ." Thịnh Tuấn Hạo cố ý uốn nắn, nói.
Wow, bây giờ trẻ con đều trưởng thành sớm như vậy sao? Hơn nữa rất khó tưởng tượng Thịnh Tuấn Hạo lại có thể tiến triển thần tốc với Quả Quả như thế.
Lúc này Tiêu Mộc Diên thật là dở khóc dở cười, cô cũng không biết mình phải làm sao đối diện những chuyện như thế này, dù cô cũng rất vui, nhưng từ góc độ khác cô luôn cảm thấy trẻ con trưởng thành quá sớm hình như không tốt lắm, nhưng cô cũng không biết nên nói ra những lời đó như thế nào.
Nhưng cô chủ yếu thấy vui mừng, nên cô cũng mỉm cười gật đầu với Quả Quả, sau đó cố ý hùa theo lời Thịnh Tuấn Hạo.
"Quả Quả, sau này con phải nghe lời Thịnh Tuấn Hạo, cùng nó gọi là mẹ đi."
Nói xong, Tiêu Mộc Diên cũng khéo léo dùng tay mình xoa xoa trán Quả Quả, quả nhiên Quả Quả lại nở nụ cười xán lạn, cúi đầu, dáng vẻ hoa nhường nguyệt thẹn, xem ra sau này lớn lên chắc chắn là một đại mỹ nhân. Hình như Thịnh Tuấn Hạo nhà họ đã nhặt được bảo bối rồi.
Nghĩ vậy, Tiêu Mộc Diên càng cảm thấy vui vẻ.
"Được rồi, hiếm khi cả nhà chúng ta mới tới công viên trò chơi chơi, nên các con muốn chơi trò gì thì cứ việc đi chơi nhé." Cô cảm thấy cứ ở chỗ này cứ ở đây nói chuyện phiếm như vậy cũng không hay lắm, nên bảo mọi người cùng vui chơi thỏa thích, buổi tối mọi người lại cùng nằm ngủ trên một chiếc giường lớn, cô cảm thấy cảm giác này chắc chắn tuyệt không thể tả.
Thế là Tiêu Mộc Diên dẫn bọn trẻ lục tục xuất phát đi đến những chỗ bố trí trò chơi.
Thịnh Trình Việt đứng bên cạnh vốn định đi lên, nhưng anh không ngờ người phụ nữ này đúng là có con rồi thì hoàn toàn xem anh như người vô hình.