Âu Đan kinh sợ, lập tức xuống xe, bây giờ cô ta mới phát hiện, thì ra xe của Thịnh Trình Việt cũng đang đậu cách đó không xa. Mà lúc này Tiêu Mộc Diên đã mở cửa xe, cô ta bước nhanh hơn, dường như muốn đuổi kịp bước chân của Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt không hề để ý tới Âu Đan đang theo phía sau, sau khi lên xe, anh mạnh mẽ nhấn ga, nghênh ngang rời đi.
Âu Đan trợn to mắt nhìn xe của Thịnh Trình Việt đi qua trước mặt, bởi vì kính xe đã hạ xuống, cho nên cô ta có thể nhìn thấy rõ ràng Tiêu Mộc Diên đang ngồi ở ghế phụ, trong lòng lại lần nữa lóe lên sát ý.
Âu Đan cũng không nghĩ nhiều nữa, cô ta cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho người đàn ông xăm trổ.
“Tôi muốn trong vòng ba ngày anh phải giải quyết xong hai đứa nhóc của Tiêu Mộc Diên.” Âu Đan vừa nhắc tới Tiêu Mộc Diên đã nghiến răng nghiến lợi. Cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người phụ nữ này.
Gã đàn ông xăm trổ cười khà khà, mỗi lần Âu Đan có việc đều sẽ lên giường với gã, bản lĩnh trên giường của Âu Đan thật sự khiến cho gã muốn thôi cũng không được. Đây chính là nguyên nhắn gã vẫn luôn làm việc cho Âu Đan.
“Được, nhưng mà khi nào chúng ta gặp nhau thế, dạo này tôi rất nhớ cô...” Mặc dù gã đàn ông xăm trổ muốn làm việc đó với Âu Đan, nhưng gã cũng thật lòng yêu cô ta. Thật ra thì gia cảnh của gã cũng không tệ, nhưng vẫn luôn ăn không ngồi rồi, cũng không muốn về nhà nhìn sắc mặt của cha dượng, cho nên thường xuyên lang thang một mình ở bên ngoài.
Vẻ mặt Âu Đan căng thẳng, gã đàn ông này không phải lại muốn việc đó đấy chứ. Lần trước mất công lên giường với gã, nhưng gã lại không giúp cô làm được việc, bây giờ còn muốn lên giường sao? Gã này nằm mơ hả? “Đợi đến khi hai đứa nhóc kia hoàn toàn biến mất, tôi sẽ đáp ứng anh, nếu không, đừng hòng.” Âu Đan muốn nói một cách lạnh lùng, thật ra thì gã đàn ông xăm trổ này đã đi theo cô ta mấy năm rồi, bởi vì gã thật lòng yêu cô ta, cho nên cô ta mới mạnh dạn lợi dụng điểm này, khiến gã phục vụ mình thật tốt.
Gã đàn ông săm trổ đồng ý một cách sảng khoái, chỉ cần có thể gặp mặt Âu Đan, cho dù cô ta bảo làm gì, gã cũng sẵn lòng, vì gã yêu thật lòng.
Thật ra trên thế giới này có một loại tình yêu gọi là cho đi, vì người mình yêu, mà cam tâm tình trả bất cứ giá nào.
Bấy giờ Âu Đan mới lên xe của mình, tràn đầy thù hận lao đi. “Chúng ta để Âu Đan một mình ở đó không ổn lắm đâu, dù sao hôm đó Âu Đan còn đích thân nấu ăn cho anh.” Tiêu Mộc Diên nhớ rõ ràng, Âu Đan tự tay nấu ăn cho Thịnh Trình Việt, còn đưa đến công ty, với lại Thịnh Trình Việt cũng dẫn cô ta đến văn phòng. Thịnh Trình Việt nghe Tiêu Mộc Diên nói vậy, đột nhiên quay đầu nhìn cô, rõ ràng là anh không ngờ người phụ nữ này lại đột nhiên nhắc tới chuyện đó. Thật ra ngày hôm đó anh quả thực có chút cảm giác với đồ ăn mà Âu Đan đưa tới, mặc dù không thể nói là cảm động, nhưng ít nhất là hài lòng.
“Em hỏi thế, anh có thể hiểu là em đang ghen đấy!” Thịnh Trình Việt tao nhã nhếch khóe môi, anh đột nhiên phát hiện ra, khi mình và Tiêu Mộc Diên ở bên nhau, hình như nụ cười trên mặt cũng xuất hiện nhiều hơn, hơn nữa sự lạnh lùng trên người dường như cũng theo đó mà tan biến.
Tiêu Mộc Diên không nói gì, đây cũng gọi là ghen sao? Có phải là anh quá tự luyến rồi không? “Hình như mẹ đang ghen đó, nếu như mẹ yêu chú cực phẩm, vậy chú cực phẩm sẽ yêu mẹ chứ?” Viễn Đan đột nhiên hỏi, cậu muốn thăm dò cảm giác của Thịnh Trình Việt với mẹ, xem mẹ có cơ hội hay không.
“Con đang nói gì vậy? Viễn Đan không được nói bậy.” Rõ ràng là Tiêu Mộc Diên không ngờ Viễn Đan lại nói như vậy, con mắt nào của Viễn Đan thấy cô đang ghen chứ.
Viễn Đan không để ý tới Tiêu Mộc Diên, mà nhìn Thịnh Trình Việt đang lái xe. Nguyệt Nguyệt và Thịnh Tuấn Hạo lúc này lại im lặng một cách lạ thường, chỉ lẳng lặng nhìn Thịnh Trình Việt. Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ lên người anh. Thịnh Trình Việt mím chặt làn môi mỏng hấp dẫn, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, vấn đề này anh chưa từng nghĩ đến. Mặc dù anh vẫn luôn hi vọng Tiêu Mộc Diên thích mình, nhưng cho dù cô thích anh, thì anh có thể hứa hẹn gì với cô? Đáp án là, anh không thể cho cô bất cứ lời hứa nào.
“Sẽ không, chú và mẹ cháu cả đời này không thể kết hôn được.” Cuối cùng Thịnh Trình Việt trầm giọng đáp, trong lòng anh vẫn luôn có một Cao Ngọc Mai, cho dù cô là người phụ nữ của sáu năm trước, anh cũng không thể yêu cô.
Mọi thứ bên trong xe lập tức trở nên yên tĩnh, dường như bởi vì một câu nói của Thịnh Trình Việt, tất cả mọi người đều rơi vào sự trầm tư.
Tiêu Mộc Diên chỉ nở một nụ cười nhạt, tỏ vẻ thờ ơ. Vốn tưởng rằng mình sẽ không quan tâm đến anh, không ngờ khi những lời này, trong lòng cô bỗng quặn đau. Giây phút này cô mới nhận ra, thì ra mình quan tâm, mình quan tâm đến anh. Trước đó cô còn hi vọng xa vời, nhưng vào giây phút này, hi vọng viển vông đó đã vỡ vụn.
“Đúng vậy, tôi cũng sẽ không kết hôn với anh. Một người tự cho mình là đúng, không coi ai ra gì, độc đoán vô tình, tính cách lạnh lùng tàn nhẫn giống như anh, sao tôi có thể vừa ý được?” Mặc dù nói như vậy, nhưng giọng Tiêu Mộc Diên lại khó mà che giấu sự bi thương. Thì ra, hiện tại anh và cô ở bên nhau, anh đối xử tốt với cô, chỉ vì cô là một món đồ chơi, một món đồ chơi mà anh còn cảm thấy hứng thú.
Sắc mặt Thịnh Trình Việt xanh mét, không ngờ trong lòng người phụ nữ này, mình lại có hình tượng như vậy, chết tiệt, không ngờ lại tệ như vậy, nhưng anh vẫn chịu đựng, không mở miệng.
“Nếu như chú cực phẩm không thể cho mẹ cháu hạnh phúc, vậy thì chú cực phẩm hãy buông tay đi, cháu nghĩ, sẽ có người cho mẹ cháu hạnh phúc.” Viễn Đan lại nói, hiện giờ cậu đã biết, cho dù cậu có cưỡng cầu đến đâu, cho dù cậu có kỳ vọng thế nào, thì mẹ và ba vẫn là không thể, có lẽ hai người bọn họ vốn là hai đường thẳng song song, chỉ là đi nhầm quỹ đạo, giao thoa nhau, sau đó lại bắt đầu ngược hướng, đi về hai phía ngày càng xa...
“Mẹ, thật ra con cảm thấy chú Âu cũng rất tốt, hơn nữa chú Âu còn yêu mẹ như vậy. Hay là hôm nào, mẹ và chú Âu đính hôn đi, dù sao thì chú ấy cũng yêu thương bọn con, gọi chú ấy là ba tuyệt đối sẽ không thấy ngượng miệng.” Nguyệt Nguyệt nhìn Tiêu Mộc Diên nói, thật ra thì bảo cô bé gọi Âu Vũ Đình là ba, cô bé thật sự không gọi được.
Vẻ mặt của Thịnh Trình Việt lạnh đi, hai đứa nhóc này đang nói gì vậy? Bọn nhỏ lại muốn Tiêu Mộc Diên và Âu Vũ Đình kết hôn ư, điều nay sao có thể chứ? Một ngày thành người tình của anh, thì đã định trước cả đời là người phụ nữ của anh, sao anh có thể buông tay được?
“Không được! Em không được phép kết hôn với bất cứ người nào hết.” Thịnh Trình Việt vẫn dùng giọng điệu bá đạo như vậy, người phụ nữ của anh sao có thể gả cho Âu Vũ Đình được? Anh sẽ nuôi nhốt Tiêu Mộc Diên cả đời bên cạnh mình, anh muốn cô làm người tình của mình cả đời, không ai có thể mang cô đi hết.
“Tại sao? Chú không cưới mẹ cháu, cũng không cho phép mẹ kết hôn, chú muốn thế nào?” Viễn Đan rõ ràng cũng không vui.
“Chú...” Thịnh Trình Việt há miệng, anh muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lời lại nghẹn trong cổ, không thốt ra được chữ nào.
Tiêu Mộc Diên nở nụ cười tự giễu, người đàn ông này luôn cho mình là đúng, anh muốn để cô làm người tình của anh mãi hay sao? Anh coi cô là cái gì? Làm ấm giường ư? Có lẽ vậy, cô chỉ là một món đồ chơi anh tốn mười triệu mua về mà thôi.
Tiêu Mộc Diên quay đầu nhìn về phía Thịnh Trình Việt, thấy được nửa bên mặt hoàn mỹ của anh, anh mãi mãi hoàn mỹ như vậy, ở trên cao như vậy, trong mắt anh, cô mãi mãi là đồ chơi, một món đồ chơi mà anh không bao giờ để ý tới.
“Đã được bảy ngày rồi, còn hai mươi ba ngày nữa, bảy ngày không thể thay đổi được gì, trong hai mươi ba ngày tới sẽ càng không có kỳ tích gì xảy ra, cho nên, chỉ một tháng mà thôi.” Tiêu Mộc Diên nói khẽ, nhưng từng chữ đều lọt vào tai, từng chữ đều gõ mạnh vào trái tim Thịnh Trình Việt, khiến lòng anh gợn sóng.
Đúng vậy, thời gian trôi qua nhanh thật, chẳng mấy chốc đã bảy ngày rồi, còn lại hai mươi ba ngày, còn hai mươi ba ngày nữa, cô sẽ rời khỏi anh, mà cô chịu làm người tình của anh, cũng chỉ vì người cha ở trong tù của mình thôi. Nếu như không có cha cô, thì anh và cô hẳn là sẽ không có bất cứ điểm giao thoa nào.
“Em mong đợi ngày kết thúc như vậy sao?” Thịnh Trình Việt đè thấp giọng hỏi. Anh có sự kỳ vọng đó, không muốn kết thúc quan hệ này với cô.
Tiêu Mộc Diên không khỏi bật cười, nhưng nụ cười của cô lại là đầy mỉa mai, dường như còn mang theo sự bi thương.
“Đúng vậy, tôi đang rất mong đợi ngày kết thúc, ở bên anh, tôi sống một ngày như một năm.” Giọng nói của cô cũng rất nhỏ, nhưng vẫn truyền vào tai lũ trẻ ở phía sau.
Viễn Đan kinh sợ, mẹ bị dồn ép đành phải ở bên cạnh Thịnh Trình Việt sao?
Nguyệt Nguyệt trợn to hai mắt, mẹ ở bên cạnh ba một ngày như một năm ư?
Trong lòng Thịnh Tuấn Hạo căng thẳng, mẹ và ba đã ký thỏa thuận đính bất bình đẳng sao?
Thịnh Trình Việt đột nhiên run lên, không ngờ cô lại nói ở bên anh “sống một ngày như một năm”. Đó là những từ nặng nề biết bao, vậy mà cô lại gán lên người anh, làm như anh là một tên đại ác nào đó.
“Ba, rốt cuộc ba và dì Tình bị sao vậy?” Cuối cùng Thịnh Tuấn Hạo không nhịn được cất lời hỏi, trong lòng cũng không nhịn được nghi ngờ.
“Không sao, đây là chuyện của người lớn, trẻ con không cần quan tâm.” Thịnh Trình Việt không hài lòng đáp, dường như đang trách Thịnh Tuấn Hạo xen vào việc của người khác.
Cuối cùng Tiêu Mộc Diên thở dài, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Mỗi khi anh làm nhục cô ở trên giường chính là lúc cô tự ti nhất, cuộc đời của cô từ trước đến nay chưa từng thấy tự ti như hiện tại, cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày bán mình như vậy.
“Mẹ, mẹ đừng sợ, có chuyện gì con cũng sẽ bảo vệ mẹ, mẹ không phải sợ chú ấy. Không phải chỉ là chú ấy có mấy đồng tiền rách thôi sao? Giờ con cũng có tiền rồi.” Viễn Đan đột nhiên nói, nhưng trong lòng cậu bé lại có một loại trực giác, nhất định là giữa mẹ và Thịnh Trình Việt có vấn đề.
Nghe Viễn Đan nói, Tiêu Mộc Diên vẫn cảm thấy được an ủi, cũng chỉ có đứa nhỏ này hiểu cô, cho dù vào bất cứ thời điểm nào, cậu cũng có thể hiểu tâm tư của cô.