"Em đã nói vậy thì anh yên tâm rồi."
Thấy anh vui vẻ như vậy, Tiêu Mộc Diên cũng vui vẻ định tự xúc đồ ăn nhưng không ngờ Thịnh Trình Việt giơ tay cản lại, ánh mắt tỏ vẻ trách cứ.
Tiêu Mộc Diên đột nhiên cảm thấy rất oan ức, vừa rồi cô đã làm sai điều gì chứ? Cô chẳng qua chỉ muốn ăn bữa sáng Thịnh Trình Việt đã chuẩn bị cho mình mà thôi, chuyện này có gì mà Thịnh Trình Việt phải tức giận chứ?
"Ai cho phép em tự ăn hả?" Thịnh Trình Việt nhìn cô với ánh mắt như muốn trách phạt, sau đó hôn lên má cô một cái rồi ân cần dịu dàng đút bữa sáng mà anh gọi là bữa sáng tình yêu cho cô như đang chăm sóc một người bị bệnh không thể tự ăn uống vậy.
Tiêu Mộc Diên giật mình, thì ra đây chính là mục đích của Thịnh Trình Việt.
"Đừng nói là giờ anh xem em như người tàn tật đấy nhé?"
"Không! Làm sao em có thể là người tàn tật được chứ? Vì em đã quá mệt mỏi khi cứ chạy tới chạy lui trong tim anh mỗi ngày rồi nên giờ anh không muốn em phải tốn thêm sức lực nữa.”
"Là ai dạy anh nói những câu này vậy? Có phải là cô nàng xinh đẹp trong bể bơi ngày hôm qua không?!" Mỗi lần nhắc đến chuyện này là Tiêu Mộc Diên tức giận.
Thấy bộ dạng tức giận đó của Tiêu Mộc Diên, Thịnh Trình Việt vui như mở cờ trong bụng.
"Được rồi được rồi, đừng ghen nữa mà. Bọn họ làm sao sánh được với em chứ? Trong lòng anh em chính là người quan trọng nhất, sau này đừng nhắc đến mấy cô đó nữa.”
"Anh thực sự không thèm dòm ngó những cô gái đó sao? Nếu sau này em thật sự tàn tật thì anh còn đối xử với em giống vậy không?" Không hiểu vì sao khi được người đàn ông này nâng niu chiều chuộng, Tiêu Mộc Diên thực sự rất muốn khiêu khích anh một chút.
Ấy thế nhưng Thịnh Trình Việt lại rạng rỡ: “Không ngờ bây giờ em càng lúc càng biết nói đùa, em trở thành một người hài hước như vậy, xem ra anh là một giáo viên giỏi rồi." Anh nói với vẻ khoái chí.
"Thôi tự dát vàng lên mặt đi." Tiêu Mộc Diên thật sự không thể nhìn bộ dạng này thêm được nữa, người đàn ông này tại sao có thể tự kỷ như vậy nhỉ? Hơn nữa, tuy ngoài mặt thì cô tỏ vẻ chán ghét việc anh bón cho cô từng thìa từng thìa như vậy nhưng trong lòng thực chất lại rất hạnh phúc.
Ăn xong bữa sáng tình yêu, Thịnh Trình Việt thậm chí còn tắm rửa, thay quần áo cho cô, mặc dù trong lúc làm chuyện đó, anh đã thừa cơ sàm sỡ cô không ít lần khiến Tiêu Mộc Diên nghi ngờ không biết có phải vì muốn sàm sỡ cô nên anh mới cố gắng lấy lòng mình như vậy không?
Nhưng cô cũng biết Thịnh Trình Việt là vì muốn được sống trong thế giới riêng của hai người, có điều trước kia cô từng nói có thể sẽ mang con đi nhưng sau khi trải qua khoảng thời gian không có anh bên cạnh cô lại nhận ra trong lòng nhớ anh quay quắt, hoàn toàn không thể chấp nhận được việc sống mà không có anh bên cạnh, cho nên hiện tại cô cảm thấy hạnh phúc một cách trọn vẹn với những chuyện này, thậm chí rất muốn thời gian vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc này. Bởi vì cảm giác này thật sự quá tốt đẹp.
"Vậy giờ anh hãy nói cho em biết, tiếp theo chúng ta nên đi đâu?" Tiêu Mộc Diên cũng hiểu nếu bây giờ mà bảo người đàn ông này quay về thì có đánh chết anh cũng không đồng ý nên chỉ đành hỏi ý kiến của anh.
Để anh tự đưa ra lịch trình, nhường anh một chút, tiếp theo cứ thế mà hưởng thụ, bởi vì lúc này cứ lo lắng cho con trong mờ mịt cũng chẳng ích gì, chi bằng cứ thỏa thích vui chơi.
"Bà xã ơi, chuyện này tạm thời anh sẽ giữ bí mật với em, anh đảm bảo em sẽ cảm thấy rất ngạc nhiên." Thịnh Trình Việt cố ý giấu nhẹm chỗ quan trọng nhất.
"Sao chuyện gì vào tay anh cũng biến thành dở dở ương ương như vậy nhỉ?" Tiêu Mộc Diên nhìn anh bằng vẻ mặt bất đắc dĩ.
Thịnh Trình Việt thì lại nhìn cô với vẻ cưng chiều: “Đó là bởi vì anh muốn cưng chiều bà xã anh, cưng bà xã cả đời này, cho nên muốn bà xã của anh sống hạnh phúc mỗi phút mỗi giây.”
"Được rồi được rồi, đừng có dỗ ngon dỗ ngọt em nữa.” Tiêu Mộc Diên cảm thấy da gà nổi toàn thân.
"Nếu không cho anh nói nữa thì em nói cho anh nghe đi."
"Còn không mau xuất phát, mặt trời sắp xuống núi rồi." Dù sao lúc Tiêu Mộc Diên thức dậy đã là xế chiều rồi, hơn nữa được anh chăm sóc chu đáo như vậy cô cũng thấy khỏe hơn rồi, nhưng cô cũng không biết nên nói thế nào mới tốt, cho nên khi họ ra ngoài thì mặt trời sắp lặn, bọn họ cũng không ngờ trời tối nhanh như thế.
Anh lái chiếc Ferrari đỏ chở cô lên một ngọn núi nào đó, bọn họ đứng ngắm hoàng hôn, không ngờ cũng bắt kịp khoảnh khắc mặt trời xuống núi, hai người hạnh phúc tựa sát vào nhau, khoảnh khắc này như được bao trùm bởi những cảm xúc ngọt ngào.
Tiêu Mộc Diên thực sự cảm thấy mình là một người rất may mắn khi có anh bên cạnh, anh đã phí biết bao tâm tư để tặng cho cô sự lãng mạn lớn nhường này.
"Em thích hoàng hôn này không?" Thịnh Trình Việt lặng lẽ nhìn cô bằng ánh mắt ngập tràn sự dịu dàng.
Lúc này Tiêu Mộc Diên gật đầu lia lịa ý nói cô rất thích. Người đàn ông này vì cô mà đã nỗ lực rất nhiều, thậm chí đến tận đây công tác cũng là vì cô. Không đúng, công tác chỉ là một thủ thuật che mắt mà thôi, mục đích thật sự đằng sau đó là mang đến cho cô những ngạc nhiên này, rốt cuộc anh còn muốn vì cô làm những chuyện bất ngờ nào nữa đây? Anh cứ không ngừng làm vậy, nhưng quả thật cô cũng rất thích.
Tiêu Mộc Diên tự hứa với lòng, từ nay về sau, cô sẽ mãi mãi yêu anh, cô không kiềm được hôn lên gò má anh.
Ánh hoàng hôn nhuộm vàng lên khuôn mặt của hai người, cả hai âu yếm hôn nhau dưới ánh mặt trời, từ xa nhìn lại chẳng khác nào cảnh quay trong một bộ phim điện ảnh, một thực tại khiến người ta quyến luyến khó quên.
Mãi đến khi mặt trời xuống núi rồi, Tiêu Mộc Diên vẫn còn cảm thấy hạnh phúc dù hơi lạnh.
Thịnh Trình Việt lập tức cởi áo khoác khoác lên người cô: “Coi chừng cảm lạnh."
Tiêu Mộc Diên cảm thấy rất an ủi, tiếp theo đó, Thịnh Trình Việt ôm chặt cô vào lòng.
"Bây giờ mặt trời đã lặn, chúng ta chẳng phải nên quay về sao?" Tiêu Mộc Diên mở miệng hỏi.
Đang lúc bọn họ chuẩn bị rời đi thì Thịnh Trình Việt đột nhiên nghiêm túc một cách lạ lùng.
"Anh muốn hỏi em một chuyện."
"Chuyện gì?"
Đột nhiên Thịnh Trình Việt trở nên nghiêm túc như vậy khiến cô không quen.
"Em thích dưới nước, trên núi hay trong phòng?"