Mặc dù Thịnh Trình Việt có thái độ như vậy, những người tham gia bữa tiệc dù ít nhiều cũng hơi kinh ngạc, nhưng cũng không ai dám bàn tán xôn xao về chuyện này, trừ khi là họ muốn công ty của họ không hoạt động được nữa.
Trong phòng khách mọi người vẫn tặng quà, còn chúc những lời chúc có cánh, hầu như là năm nào cũng vậy, với những lời chúc sáo rỗngnhư vậy, Thịnh Trình Việt đã không còn cảm giác từ lâu rồi.
Trong xe, ba đứa nhỏ nhìn đám người tấp nập qua cửa kính xe.
“Hôm nay nhà anh náo nhiệt quá.” Nguyệt Nguyệt không kìm nén được cảm xúc mà hỏi, nhìn những người khoác trên mình bộ quần áo sang trọng, hơn nữa trên tay ai ai cũng cầm một món quà, lẽ nào những người này đều mang những món quà đắt tiền đến để chúc mừng sinh nhật ba sao? Với những món quà đắt tiền như vậy chắc là bố sẽ hạnh phúc.
Thịnh Tuấn Hạo thở dài, cho dù cái nhà này có lộng lẫy đến đâu cũng không bằng được bát cháo mẹ nấu, cậu vẫn muốn được trở về bên cạnh mẹ, nhưng lại không thể.
“Hay là chúng mình xuống xe đi dạo quanh đây đi, dẫu sao mấy đứa bọn mình không vào đó, bố mẹ cũng không phát hiện ra đâu.” Tiêu Viễn Đan bỗng nhiên gợi ý, cậu thật sự rất muốn đi dạo quanh nơi đây, bởi cậu rất sợ sau này sẽ không còn cơ hội nữa, bây giờ chỉ đành nắm chắc cơ hội như vậy.
“Như vậy không được đâu, trước khi đi mẹ đã nói rồi, không cho phép bọn mình rời khỏi chiếc xe này.” Đương nhiên Thịnh Tuấn Hạo không thể đồng ývới cách nghĩ của Viễn Đan, cậu ấy là đứa trẻ ngoan nghe lời mẹ mà.
“Chúng ta chỉ xuống đi một chút thôi, không sao đâu, chỉ cần chúng ta không nói ra, sẽ không ai biết được đâu.” Nguyệt Nguyệt hơi lung lay, một nơi rộng lớn như vậy, trước giờ cô bé cũng chưa từng đặt chân đến, nếu không xuống xem thì thật có lỗi với bản thân, vậy nên, nói gì đi nữa thì cô bé vẫn muốn xuống xe.
Thấy Nguyệt Nguyệt cũng muốn xuống xe, Thịnh Tuấn Hạo cũng hơi lung lay, nhưng lời nói của Tiêu Mộc Diên vẫn luôn luẩn quẩn quanh tai cậu, chuyện này ít nhiều cũng làm khó cậu.
“Anh Tuấn Hạo, anh thấy được không? Chúng ta chỉ ra ngoài một lúc thôi, đảm bảo chúng ta sẽ quay về trước khi mẹ quay lại.” Nguyệt Nguyệt nói với Thịnh Tuấn Hạo với vẻ đầy đáng thương, thật sự cô rất muốn đi xem, dẫu sao nơi đây cũng chính là nhà của bố cô bé.
Cuối cùng Thịnh Tuấn Hạo cũng mềm lòng, cậu cũng không nhẫn tâm làm ngơ trước sự mong muốn của Nguyệt Nguyệt, cuối cùng, ba đứa nhỏ với trang phục ngụy trang bước xuống xe, Viễn Đan đeo một chiếc kính đen, Nguyệt Nguyệt đội lên một chiếc mũ, vậy nên mọi người cũng không thể nhận ra khuôn mặt của Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt, không thể không nói, hai đứa trẻ này suy nghĩ cũng rất chu đáo.
“Ở đây lớn quá, trước đây Tuấn Hạo sống ở đây sao?” Viễn Đan nhìn dòng sông nhân tạo trước mặt, khen ngợi một cách bản năng, nơi đây to như cung điện vậy, có thể thấy, gia tộc Thịnh Thị giàu có đến mức nào.
Thịnh Tuấn Hạo lắc đầu, thật ra cậu rất ít khi đến đây, bởi vì trước giờ bố chưa từng qua đêm ở đây, vậy nên trước giờ cậu cũng chưa từng sống ở đây, dẫu sao cậu cũng sống cùng bố mà, cho dù bố không yêu thương cậu, nhưng bố cũng là người gần gũi duy nhất của cậu.
“Đây là nơi ông bà nội sống, bình thường tôi không đến đây.” Thật ra cậu cũng chưa từng dạo quanh nơi đây, bố cũng chỉ đưa cậu đến đây vài lần.
Nguyệt Nguyệt nhìn đàn cá trong hồ, đôi mắt to tròn phát sáng, cô rất thích những chú cá này, ở đây có cây có cỏ, có sông nhân tạo, hòn giả sơn, khu vui chơi, tất cả mọi thứ ở đây đều to hơn ở công viên, dường như cô bé thực sự muốn được sống ở đây một ngày thôi, thật ra nơi đây cũng là nhà cô bé mà.
“Nguyệt Nguyệt, em đang nghĩ gì vậy!” Viễn Đan nhìn Nguyệt Nguyệt đang thẫn thờ, không kìm nén được mà hỏi, con bé này lại đang tưởng tượng gì đây, viễn cảnh đẹp thế nào nó cũng có thể nghĩ ra, lẽ nào nó không biết rằng sẽ trên trời sẽ không bao giờ rơi bánh kem xuống cho nó sao?
Lúc này Nguyệt Nguyệt mới thoát khỏi giấc mộng, trong ánh mắt cô bé hiện rõ sự không vui, dường như đang trách Viễn Đan đánh thức giấc mộng của cô bé vậy.
“Anh mới nghĩ linh tinh ý? Em xinh đẹp như thế này, việc gì em phải suy nghĩ thẫn thờ chứ?” Nguyệt Nguyệt lẩm bẩm chạy vể phía trước, hứ, cô bé không thèm để ý đến Viễn Đan?
“Ô! Đó không phải là con trai của tổng giám đốc Thịnh sao?” Bỗng nhiên sau lưng chúng vang lên tiếng nói.
Nguyệt Nguyệt và Viễn Đan cùng nhìn về phía Thịnh Tuấn Hạo, Thịnh Tuấn Hạo nhìn lướt qua hai đứa nó, giờ thì hay rồi, bị phát hiện rồi, nếu để mẹ biết, nhất định mẹ sẽ giận cho mà xem.
Mặc dù trong lòng Thịnh Tuấn Hạo cũng rất lo lắng, nhưng cậu vẫn cười rồi quay người lại. Cho dù như thế nào thì cũng đã bị phát hiện rồi, nếu cậu không phối hợp với họ, như vậy không phải là không biết lễ nghĩa gì sao.
Thịnh Tuấn Hạo vừa nghĩ vừa quay đầu lại, khi cậu nhìn ra đó là Trương Bân Bân, theo phản xạ cậu ngẩn người, ánh mắt lập tức toát ra sự ngạc nhiên, rất nhanh sau đó liền nở nụ cười.
“Dì Bân.” Trong lòng cậu nhẹ đi rất nhiều, thì ra là Trương Bân Bân, giờ thì cậu yên tâm được rồi.
Nguyệt Nguyệt và Viễn Đan nghe thấy lời nói của Thịnh Tuấn Hạo, cũng cùng lúc quay đầu lại.
“Thì ra là dì Bân!” Quả nhiên Nguyệt Nguyệt và Viễn Đan cũng vui hẳn lên, cắm đầu cắm mặt chạy về phía Trương Bân Bân.
Trương Bân Bân đã nhìn thấy hai đứa nhỏ từ trước, hừ, Diên Diên đã lâu rồi không liên lạc với cô ấy, hơn nữa khi xưa còn không nói gì mà bỏ đi, điều này chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến cô ấy giận rồi.
“Hai đứa các con vẫn còn nhớ dì Bân này sao?” Ngữ điệu của Trương Bân Bân không được vui, đương nhiên cô ấy càng giận Tiêu Mộc Diên hơn, lại gặp hai hai tiểu quỷ này ở đây, vậy Diên Diên cũng có lẽ là đang ở đây.
“Hihi, sao có thể quên được người đẹp như dì Bân đây cơ chứ?” Nguyệt Nguyệt nịnh ngọt, đương nhiên cô bé biết Trương Bân Bân rất thích những lời ngon ngọt.
Trương Bân Bân ôm Nguyệt Nguyệt vào lòng, còn vuốt ve chiếc mũi bé nhỏ của Nguyệt Nguyệt.
“Con đúng là biết nói chuyện mà, mẹ con đâu?” Bân Bân vẫn rất quan tâm Tiêu Mộc Diên, cô phải tìm Tiêu Mộc Diên tính sổ.
“Mẹ con ở trong đó! Dì Bân đừng nói cho mẹ con biết là dì gặp bọn con nha.” Nhắc đến Tiêu Mộc Diên, Nguyệt Nguyệt rõ ràng có chút căng thẳng.
“Hả? Không nói cho mẹ con?” Trương Bân Bân nghi hoặc lướt nhìn ba đưa nhỏ, bây giờ cô mới phát hiện, thì ra Viễn Đan và cậu chủ nhỏ Thịnh Thị hơi giống nhau, lẽ nào thân phận của Nguyệt Nguyệt và Viễn Đan thật sự có liên quan đến Thịnh Trình Việt...
Nhìn bộ dạng ba đứa nhỏ trước mắt, cô lập tức hiểu ra, là bọn chúng lén lút chạy ra ngoài, lẽ nào Tiêu Mộc Diên không hề biết Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt ở đâu?
“Con biết dì Bân là tốt nhất mà.” Viễn Đan cười nói, cứ như dì Bân đã đồng ý với thỉnh cầu của chúng rồi không bằng vậy.
Theo phản xạ Trương Bân Bân trừng mắt, cô ấy đâu có đồng ý với bọn chúng sẽ không nói với mẹ chúng chứ, cô ấy nghĩ vẫn là nên nói với Diên Diên chuyện này, nếu không nói với cô, lỡ may mấy đứa này xảy ra chuyện gì thì hối không kịp.
“Dì Bân, không phải là bên ngoài thì dì đồng ý bọn cháu không nói với mẹ nhưng sau sau lưng lại muốn kể tội, phản bội bọn cháu đấy chứ.” Viễn Đan dường như đã nhìn thấu tâm tư của Trương Bân Bân, không chịu được mà hỏi lại.
Trương Bân Bân sững sờ, trời ạ, không ngờ đến hai từ phản bội cũng nói ra rồi, xem ra Viễn Đan thật sự rất không muốn cô ấy nói ra, nhưng không thể không nói, thằng nhóc Viễn Đan này rất thông minh, lại có thể đoán được suy nghĩ trong lòng cô ấy.
Viễn Đan nhìn biểu cảm của Trương Bân Bân, đoán chắc cô ấy cũng cùng suy nghĩ như vậy, có điều tâm tư của cô ấy cũng rất dễ đoán, cho dù gặp vấn đề gì, cô ấy cũng lộ rõ trên khuôn mặt.
Thịnh Tuấn Hạo chỉ lặng lẽ nhìn họ, đối với Trương Bân Bân cậu chỉ quen biết sơ sơ, không quá thân thiết, nhưng nhìn Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt dường như rất thân thiết với Trương Bân Bân.
“Dì Bân sao có thể làm mấy chuyện như thế chứ? Mấy chuyện phản bội bạn bè như vậy chắc chắn là không làm rồi.” Nhưng mấy tên tiểu quỷ bọn con không phải là bạn của mình, mình nói chuyện này với Tiêu Mộc Diên cũng không phải là phản bội bạn bè chứ.
“Chụt!” Trương Bân Bân vừa dứt lời, Nguyệt Nguyền liền tặng cô ấy một nụ hôn má nóng bỏng, dường như là đang muốn cảm ơn cô ấy đã không kể tội mấy đứa bọn chúng.
Thịnh Tuấn Hạo hơi cau mày, nhìn Trương Bân Bân.
“Nhưng bọn con không phải là bạn của dì Bân, dì Bân chỉ nói không phản bội bạn bè thôi mà.” Thịnh Tuấn Hạo cũng không kìm được mà nói, thật ra cậu luôn cảm thấy dì Bân nhất định sẽ đi kể tội bọn chúng.
Trương Bân Bân hoàn toàn cứng họng, sao cô không nhìn ra IQ của mấy đứa nhóc này phải đạt đến 200 chứ? Đến cô muốn làm gì cũng bị chúng nói ra sạch, điều này khiến cô không khỏi nghĩ đến Thịnh Trình Việt, trong lòng càng dám chắc Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt là con của anh.
“Dì có thể không nói chuyện của các con cho Diên Diên, nhưng các con bắt buộc phải hứa với cô một chuyện.” Trương Bân Bân hết cách rồi, vậy nên chỉ đành nói như vậy.
Ba đứa nhóc cùng lúc nhìn về phía Trương Bân Bân, dường như đang chờ cô ấy nói.
Trương Bân Bân nhìn bộ dạng ba đứa nhỏ,cuối cùng cũng không nhịn được mà cười phá lên.
“Ba đứa tụi con đến từ đâu thì quay trở về đó, không được đi lung tung ở đây.” Bây giờ cô ấy biết hành tung của mấy đứa nó, nếu chúng không may có xảy ra chuyện gì thì cô ấy biết ăn nói thế nào với Diên Diên.
“Vâng!” Ba đứa nhỏ đồng thanh trả lời.
“Ố?” Trương Bân Bân rõ ràng là không thể ngờ ba đứa lại phối hợp ăn ý như vậy, nhưng rất nhanh sau đó khóe miệng cong lên nụ cười.
“Mấy đứa các con rất vui, nhưng bây giờ dì Bân có chuyện phải đi không thể ở lại chơi với các con được, hôm khác dì sẽ dẫn ba đứa đi leo núi nhé.” Trương Bân Bân cười haha, nhìn ba đứa liền nhớ tới bản thân lúc nhỏ, vô cùng nhớ nhung khoảng thời gian đó.
“Vâng ạ, vậy bây giờ bọn con quay về.” Viễn Đan cũng không quên trả lời, đương nhiên cậu nhóc cũng chỉ muốn gạt Trương Bân Bân, sao cậu có thể quay về chứ? Dạo quanh đây mới được có một lúc, ít nhất cũng phải 30 phút mới thỏa.
Trương Bân Bân đặt Nguyệt Nguyệt xuống, trong lúc Nguyệt Nguyệt muốn quay người, cô ấy lại bỗng nhiên nắm chặt tay Nguyệt Nguyệt.
“Nói đi, các con từ đâu chui ra, để dì đưa các con về.” Trương Bân Bân sợ mấy cô cậu này không nghe lời mà bị bắt cóc.
Viễn Đan lập tức trưng bộ mặt khổ tâm, khuôn mặt khôi ngô đó với vẻ không vui, nhưng rất nhanh liền thay đổi thần sắc, không thể để Trương Bân Bân phát hiện ra được.
Đúng lúc này, điện thoại của Trương Bân Bân bỗng đổ chuông, cô ấy mở ra xem, là điện thoại của Trương Vân Doanh gọi đến.
“Bân Bân, em ở đâu, mau quay lại đây!” Giọng điệu của Trương Vân Doanh rõ ràng đều là trách móc, cô nhóc này lại chạy đâu linh tinh rồi.
Trương Bân Bân nhìn đồng hồ, cuối cùng dặn dò bọn trẻ vài câu.
“Các con nhất định phải quay về! Dì có chút chuyện dì đi trước đây.”
“Dì Bân yên tâm đi, bye bye dì!” Viễn Đan lập tức nở nụ cười rạng rỡ, thậm chí cậu còn sến sẩm tặng cho Trương Bân Bân một nụ gió.