“Vậy anh ở trong đây chờ lát nhé, em phải đi đóng gói ít thức ăn cho anh rồi quay về ngay.” Tiêu Mộc Diên nói, muốn xoay người rời đi, ai ngờ một cánh tay cường tráng mạnh mẽ nắm lấy cánh tay cô.
“Đừng đi, đừng rời khỏi anh……”
Tiêu Mộc Diên từ từ xoay người lại nhìn. Trên khuôn mặt anh không còn màu máu, môi đáng chát, dường như gian nan nói những lời ấy, cô bắt được vẻ mặt không muốn trên mặt anh ta.
Dường như anh thật sự sợ hãi cô sẽ biến mất không thấy nữa.
“Đừng lo, em nói với anh rồi, em sẽ không rời đi. Bây giờ em giúp anh mua ít đồ ăn thôi.” Tiêu Mộc Diên cảm thấy cô như đang dỗ một đứa trẻ.
Nhưng An Sâm vẫn nắm chặt tay cô không bỏ: “Chuyện chuẩn bị đồ ăn, có thể để người giúp việc chuẩn bị, em không cần phải rời khỏi bên cạnh anh. Anh rất muốn mỗi giờ mỗi phút nhìn thấy em.”
Tiêu Mộc Diên ngây ngẩn, An Sâm hình như còn dính người hơn cả trong tưởng tượng của cô.
Vốn là cô làm anh ta bị liệt, gật đầu với anh ta.
“Ừ, em không đi.” Tiêu Mộc Diên nhìn dáng vẻ anh ta lưu luyến không rời cô, rõ ràng cô vẫn ngồi bên giường.
“Vậy hay quá anh gọi điện thoại bảo người chuẩn bị đồ ăn đưa vào ngay đây.” An Sâm lộ nụ cười vui vẻ. Như một đứa trẻ lấy di động anh ta ra. Chốc sau đã nhận cuộc gọi.
Nhưng tới lúc đồ tới, Tiêu Mộc Diên nhìn món ngon đưa đến hoàn toàn hết chỗ nói.
Gì mà tôm hùm, cua biển, gà tần, thịt nướng, thịt xông khói với trái cây không gì không có, đến tiệc tối lớn cũng không khoa trương như vậy. Cô suýt thì nghĩ An Sâm ở phòng bệnh VIP nhỏ này mở hội ăn.
Tiêu Mộc Diên trong chốc lát, sau đó thở một hơi, điều chỉnh trạng thái của cô, mới cong môi mở miệng nói: “Anh để họ mang nhiều đồ đến như thế, anh có thể ăn hết không?”
“Mấy thứ này cũng không phải cho anh ăn mà cho em ăn, anh có rồi mà?” An Sâm lấy chén cháo hoa trong đám món ăn ngon đặt trước mặt anh ta, còn những món ngon chồng chất đặt trước mặt Tiêu Mộc Diên.
Nói cách khác ý là An Sâm chỉ phụ trách ăn bát cháo hoa nhỏ kia, còn Tiêu Mộc Diên phụ trách tất cả món ăn trước mặt trừ bát cháo hoa.
“Sao em có thể ăn hết mấy món này được?” Tiêu Mộc Diên giật mình há hốc miệng.
An Sâm lơ đi, đã sớm cầm bát cháo hoa, uống hết lúc nào rồi.
Tiêu Mộc Diên lại chỉ có thể ngẩn người với món ngon trước mắt.
Suy nghĩ trước mặt món ngon, Tiêu Mộc Diên cuối cùng chỉ ăn được chút. An Sâm dùng ánh mắt rèn sắt không thành thép nhìn cô: “Thân hình em gầy yếu thế kia, sao còn ăn ít nữa chứ.”
Tiêu Mộc Diên thật sự muốn nói với anh ta rằng cô không muốn ăn uống gì, vất vả mãi cô mới ăn được nhét được chút món ngon vào trong bụng. Bởi đang có quá nhiều chuyện xảy ra, Thịnh Trình Việt không biết chạy đi nơi nào, mà anh ta lại tàn tật.
Nhìn dáng vẻ Tiêu Mộc Diên đầy tâm sự, trong lòng anh ta cũng không vui gì.
“Em có thể giúp anh tìm bác sĩ chủ trì qua đây được không?” An Sâm suy nghĩ trong chốc lát rồi mở miệng nói.
Tiêu Mộc Diên lập tức kinh hãi, lộ ra vẻ mặt nghi ngờ: “Đột nhiên anh tìm bác sĩ chủ trì qua đây để làm gì?”
“Sao em đột nhiên ngạc nhiên thế, anh tìm bác sĩ chủ trì qua đây đương nhiên là để hỏi chút bệnh tình của anh, xem anh khi nào có thể xuất viện?” An Sâm lại xoa đầu Tiêu Mộc Diên, sao biểu cảm ngạc nhiên của cô cũng đáng yêu như thế?
“Không được!” Tiêu Mộc Diên lớn tiếng hô. Bởi một khi An Sâm hỏi chuyện bệnh tình với bác sĩ chủ trì, tất cả mọi chuyện sẽ lộ hết. An Sâm nếu biết anh ấy tàn tật thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
An Sâm nhíu mày, khó hiểu nhìn Tiêu Mộc Diên: “Vì sao không thể đến hỏi bác sĩ chu trì. Không phải em có chuyện gì gạt anh đấy chứ?”
“Không có.” Tiêu Mộc Diên vội vàng phủ nhận, chột dạ nghĩ cách nói: “Thật ra anh không cần phải đi tìm bác sĩ chủ trì, bởi bác sĩ chủ trì đã nói rõ tình huống của anh cho em biết, bác sĩ nói chân anh không có trở ngại gì, vài ngày sau có thể xuất viện.”
“Vậy à. Vậy không sao, cảm ơn em, chờ sau khi chân anh khỏe lại anh sẽ theo em làm những việc em thích làm.” Lúc An Sâm nói đến đó, trên mặt còn nở nụ cười mỉm vui mừng, vẻ mặt chờ mong nhìn Tiêu Mộc Diên.
“Nhưng anh cảm thấy hình như chân anh không đúng lắm, có nên đi hỏi lại tình trạng với bác sĩ không……” An Sâm nói rồi muốn lấy tay xoa cái đùi bị thương kia của anh ta, nhưng bị Tiêu Mộc Diên cản trở.
“Bác sĩ đã nói với em rồi. Thật ra không có trở ngại gì, chỉ là phải giải phẫu nên có tác dụng phụ thôi, qua mấy ngày sẽ không sao nữa, nên anh không phải lo nhiều vậy đâu.”
Tim Tiêu Mộc Diên treo ngược bất ổn, giấu được nhất thời, giấu nổi một đời không?
May mà vừa rồi theo lời cô nói, An Sâm không nghi ngờ nữa.
Mấy ngày An Sâm ở lại bệnh viện, Tiêu Mộc Diên một tấc không rời bảo vệ bên cạnh anh ta, cẩn thận chăm sóc anh ta. Bởi Tiêu Mộc Diên cảm thấy áy náy, cô cảm thất tất cả đều do cô nợ anh, cô có nghĩa vụ phải ở lại chăm sóc anh ta.
Nhưng qua mấy ngày sau, cuối cùng cô không kiềm chế được tâm trạng của cô nữa, bởi trong đầu cô toàn là hình ảnh Thịnh Trình Việt vứt bỏ cô. Chuyện đã qua nhiều ngày rồi, Thịnh Trình Việt vẫn chưa tới tìm cô, chẳng lẽ thật sự muốn buông bỏ cô ư?
An Sâm ở bệnh viện đợi mấy ngày cũng không kiềm chế được, chỉ cần xuất viện, chẳng qua bây giờ anh ta mỗi ngày phải ngồi xe lăn, mỗi lần anh ta muốn hỏi về bệnh tình, Tiêu Mộc Diên lại nói lạc sang vấn đề khác. Khiến cô cảm thấy may mắn là mỗi lần có thể lừa anh An Tiêu cho qua.
Tiêu Mộc Diên theo xe đưa An Sâm về nhà họ An.
Lúc này, Tiêu Mộc Diên cảm thấy bước chân vào nhà họ An vô cùng nặng nề. Bây giờ cô mang thân tội lỗi vào nơi đây chuộc tội. Nhưng cô cảm nhận được, chính cô vốn không thuộc về chỗ này, đi vào như đặt chân tới một nhà giam khổng lồ, cô dường như không còn sự tự do. Bởi bây giờ cô cũng không có tư cách thảo luận tự do là gì.
An Sâm vì cứu cô, bị tàn tật, sao cô có thể nói rồi rời đi.
An Sâm cũng thu hét vẻ rầu rĩ không vui của Tiêu Mộc Diên vào mắt.