"Hơn nữa cô tưởng cô muốn chết thì có thể chết sao? Tôi sẽ không để cô dễ dàng kết thúc mọi thứ như vậy. Tôi sẽ khống chế tất cả trong lòng bàn tay."
An Tiêu hết sức ngông cuồng nói. Giờ đây Tiêu Mộc Diên cảm thấy hít thở cũng rất khó khăn.
“Vậy anh muốn thế nào mới bằng lòng tha cho tôi và Thịnh Trình Việt?" Sau khi nghe anh nói vậy, Tiêu Mộc Diên cảm thấy tức giận thở hổn hển.
An Tiêu mỉm cười gian xảo, đi thẳng tới trước mặt cô, khom lưng, nói với cô: "Không phải vừa nãy tôi đã nghĩ ra một biện pháp đôi bên cùng vẹn toàn sao? Tôi muốn cô gả cho anh trai tôi."
Tiêu Mộc Diên khẽ nhắm mắt lại, nước mắt như vòng châu bị đứt lã chã tuôn ra khỏi hốc mắt cô.
Cô đau đớn đến không thể thốt nên lời.
An Tiêu tự biên tự diễn vở kịch này mục đích là vì muốn cô gả cho anh trai anh ta.
"Có phải chỉ cần sau khi tôi gả cho anh trai anh, thì anh sẽ nói tung tích của Thịnh Trình Việt cho tôi hay không?" Sau khi bình tĩnh lại, rốt cuộc Tiêu Mộc Diên vẫn lựa chọn mở mắt.
Đối mặt với sự nặng nề của cô, An Tiêu chỉ khẽ gật đầu.
"Tôi đã nói thì sẽ làm, anh trai tôi không hề biết gì. Tiếp sau đây, nên làm gì, cô hãy xem mà giải quyết đi."
Tiêu Mộc Diên tựa như bị kích thích, đột nhiên từ dưới đất bật dậy, như xác chết bỗng nhiên sống lại.
"Được, anh hãy nhớ kỹ điều anh vừa nói."
"Cô yên tâm. Chỉ cần cô kết hôn với anh trai tôi rồi thì tôi chắc chắn sẽ nói tung tích của Thịnh Trình Việt cho cô."
"Nếu đến lúc đó anh không nói tung tích của Thịnh Trình Việt cho tôi biết thì sao?" Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Tiêu Mộc Diên cảm thấy mình phải nói rõ tất cả với người đàn ông xảo quyệt trước mắt.
"Tôi cũng đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, nếu đến lúc đó tôi không giữ lời hứa nói nói tung tích của Thịnh Trình Việt cho cô thì tôi sẽ bị sét đánh, chết không yên lành. Tôi đã dùng tính mạng của tôi để đảm bảo, cô có thể yên tâm rồi chứ."
An Tiêu bĩu môi lườm, cuối cùng vẫn tâm không cam tình không nguyện nói.
Vốn dĩ Tiêu Mộc Diên định đi về trước, nào ngờ cô đột nhiên quay người, ánh mắt sáng rực quét lên mặt An Tiêu.
Lúc này An Tiêu bỗng ngơ ngác.
"Không phải tôi vừa mới thề với trời sao? Cô còn muốn tôi làm thế nào?"
Tiêu Mộc Diên không nói gì thêm chỉ hờ hững nhìn anh một cái rồi nhanh chóng đi về phía trước, lên xe. Trong lòng An Tiêu lại xẹt qua một tia bất an, không phải người phụ nữ này đã phát giác ra âm mưu của anh rồi chứ?
Nhưng anh lại suy nghĩ một chút, người phụ nữ này chắc không thông minh như trong tưởng tượng của anh đâu nhỉ, nên anh nhanh chóng lái xe đưa cô trở về.
Sau khi xe dừng lại, An Tiêu vốn định mở miệng nói chuyện nhưng Tiêu Mộc Diên đã xuống xe không quay đầu lại. An Tiêu chợt cảm thấy mình thật sự không hiểu được tình cảm của người phụ nữ này, sự thay đổi này thật sự quá lớn rồi, vừa rồi còn khóc đến muốn sống muốn chết, bây giờ lại bình tĩnh như người xa lạ vậy.
Quả nhiên, lòng dạ phụ nữ như kim dưới đáy biển.
Đợi đến khi Tiêu Mộc Diên nằm trên giường thì đã là ba bốn giờ sáng rồi, cô cứ nằm trên giường trằn trọc, không sao ngủ được.
Cô nhắm mắt lại, sắp xếp lại chuyện xảy ra gần đây một chút, cô biết tất cả đều do An Tiêu giở trò quỷ, An Tiêu chắc chắn là một kẻ tâm tình bất định. Mà bây giờ, chắc chắn Thịnh Trình Việt đang bị anh ta giam lỏng.
"Thịnh Trình Việt, rốt cuộc anh đang ở đâu?" Cô phải làm sao mới có thể cứu được anh ra?
Cô mở to mắt, rồi lại nhắm mắt. Nước mắt trào ra khỏi khóe mắt cô. Hôm nay, không biết rốt cuộc cô đã khóc bao nhiêu lần, nên mắt cô rất đau.
Quả nhiên, hôm sau, mắt cô sưng húp.
Dù tâm trạng cô rất nặng nề, suy nghĩ rất hỗn loạn, nhưng cô nhất định phải đi chăm sóc An Sâm. Vì mắt sưng húp nên cô quyết định đeo kính râm. Vì cách duy nhất lúc này chính là tiếp cận An Sâm, để anh kết hôn với mình. Chỉ sau khi kết hôn với An Sâm, cô mới biết được tung tích của Thịnh Trình Việt từ trong miệng An Tiêu.
"Đã xảy ra chuyện gì? Sao hôm nay em lại đột nhiên đeo kính râm?" An Sâm lấy làm lạ nhìn Tiêu Mộc Diên.
Vì hôm nay kính râm trên mặt cô thật quá bắt mắt.
Tiêu Mộc Diên cảm thấy hơi chột dạ dùng tay đẩy gọng kính một chút: "Gần đây, em cảm thấy có khá nhiều tia tử ngoại, nên đeo kính râm để phòng nắng một chút."
"Em có biết thật ra em không giỏi nhất chính là nói dối hay không, em có chuyện gì cứ việc nói với anh, có phải có người bắt nạt em phải không?" An Sâm đau lòng nhìn Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên vốn định mở miệng nói, nhưng chợt không biết nghĩ tới điều gì, muốn nói nhưng lại thôi.
"Có phải em muốn rời khỏi rồi hay không? Thật ra trong mấy ngày nay em chăm sóc anh cẩn thận như vậy, anh đã cảm thấy rất cảm kích. Anh biết em làm vậy là vì anh đã cứu em, thật ra em không cần cảm thấy áy náy, dù giờ anh vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng anh tin không lâu nữa anh sẽ trở lại như ngày xưa." An Sâm an ủi Tiêu Mộc Diên.
Sau khi nghe thấy anh nói vậy, Tiêu Mộc Diên lại không kìm được khóc rống lên.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em hãy nói cho anh biết. Em có biết bây giờ anh nhìn thấy em mệt mỏi, lòng anh rất đau hay không?" An Sâm nói xong, đưa tay tới tháo kính râm trên mặt Tiêu Mộc Diên xuống.
Kết quả An Sâm lập tức nhìn thấy một đôi mắt khóc sưng húp.
"Cô bé này, rốt cuộc em đã chịu tủi thân đến mức nào, sao lại khóc thành như vậy?" An Sâm nhìn Tiêu Mộc Diên, cảm thấy giật mình.
"Em xin lỗi, đều tại em hại anh thành thế này. Em đúng là sao chổi, nếu không phải tại em, anh cũng sẽ không biến thành như bây giờ. Nên em xin anh đừng đối xử tốt với em như vậy nữa." Tiêu Mộc Diên thấy vô cùng áy náy với An Sâm.
"Cô bé ngốc, sao em lại nói đến chuyện này, anh đã nói đây chẳng qua là một chuyện ngoài ý muốn, huống hồ tất cả những việc anh làm vì em đều là anh cam tâm tình nguyện, em căn bản cũng không cần cảm thấy tự trách, nếu em như này sẽ chỉ khiến anh thêm lo lắng thôi."
"Hơn nữa không phải bác sĩ điều trị cũng đã nói sao, anh sẽ nhanh chóng bình phục nên em cũng không cần lo lắng nhiều như vậy. Cô bé này, chẳng lẽ vì chuyện này mà em khóc suốt đêm qua sao?" An Sâm trước sau đều dùng giọng điệu cưng chiều nói với cô, không hề có ý trách cứ cô.
Nhưng chính vì vậy, cô càng cảm thấy tự trách.