Ánh mắt Tiêu Mộc Diên ươn ướt nhìn những chuyện đang xảy ra trước mắt. Người đàn ông giống y hệt Thịnh Trình Việt này, lại cùng một người phụ nữ khác mắng yêu nhau như thế. Hơn nữa hai người họ trông có vẻ rất thân mật. Lẽ nào là cô thật sự nhận nhầm người sao?
“Xin lỗi, lần này tôi thật sự nhận nhầm người rồi.” Tiêu Mộc Diên hữu khí vô lực nói.
Sau đó cô vẫn không thể nhịn được quay đầu lại nhìn bọn họ. Bước chân nặng nề tiến về phía trước.
Người đàn ông trước mặt này không thể nào là Thịnh Trình Việt. Cô sinh ra một ý nghĩ phủ định, bởi vì, Thịnh Trình Việt sao có thể vứt bỏ cô mà ở cùng một người phụ nữ khác được? Cho dù trước kia anh có trái ôm phải ấp nhiều người phụ nữ khác, nhưng anh chưa từng dùng ánh mắt thâm tình đó để nhìn bọn họ, còn cảm giác ban nãy là không giống, dường như hai người bọn họ đã ở bên nhau rất lâu rồi.
Vì vậy, chuyện quan trọng nhất cô cần làm lúc này là tìm tên An Tiêu đó làm rõ mọi chuyện, nói không chừng mọi chuyện đều là do anh ta bày ra lừa cô.
Nhìn thấy bóng dáng đang rời đi vội vã của Tiêu Mộc Diên có chút lạc lõng, Kiều Phong bất giác nhìn theo cô, hơn nữa trong lòng anh còn cảm thấy âm ỉ đau nhói mãi cho đến khi bóng dáng Tiêu Mộc Diên hoàn toàn biến mất trước mắt anh.
Nhìn thấy Kiều Phong đang ngây ra, nữ y tá đáng yêu bên cạnh lại nghịch ngợm nhéo mũi anh: “Phong, chúng ta đừng đứng ngốc ra ở đây nữa. Bác sĩ nói anh có thể xuất viện rồi, chúng ta mau về cửa hàng thôi.”
Nói xong, cô dính chặt vào người anh.
“Được, chúng ta đi thôi.” Kiều Phong di chuyển tầm mắt, nhìn về phía nữ y tá đáng yêu trước mặt.
*
Tiêu Mộc Diên siết chặt bàn tay, siết chặt đến nỗi móng tay cũng sắp cắm vào thịt rồi.
Tên An Tiêu chết tiệt đó, lừa cô hết lần này đến lần khác.
Kết quả lúc cô đang hùng hổ tiến về phía trước, lại đụng vào một lồng ngực. Cô chỉ nói một câu xin lỗi, sau đó xoa xoa trán mình, muốn rời đi, nhưng ai biết được, người đó lại nắm lấy cánh tay cô. Ngay sau đó cô nghe thấy một giọng nói trầm thấp truyền vào tai mình.
“Là anh.”
Lúc này, Tiêu Mộc Diên mới ngẩng đầu lên, ngay lập tức đối diện với ánh mắt của An Sâm.
Tiêu Mộc Diên hất tay của anh ra, trực tiếp nói: “Anh em hai người muốn chơi đùa tôi đến lúc nào? Hai người đưa Thịnh Trình Việt thật đi đâu rồi?”
Giọng điệu của cô vô cùng sắc bén, hơn nữa còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “thật”.
An Sâm nghi hoặc, nhíu mày: “Em không tìm thấy Thịnh Trình Việt ở trong bệnh viện sao? Lần này, An Tiêu không lừa chúng ta.”
Nhìn ánh mắt phức tạp có sự chân thành của An Sâm, Tiêu Mộc Diên cười lạnh.
“Nếu như anh ta không lừa tôi, vậy thì đưa Thịnh Trình Việt đến trước mặt tôi đi.” Tiêu Mộc Diên nói, lời nói ẩn hiện sự tuyệt vọng.
“Được, anh đồng ý với em.”
An Sâm híp mắt, sau đó bước về phía sau lưng cô, lôi An Tiêu vẫn đứng nghe trộm từ nãy đến giờ ra, dùng giọng nói âm u đầy sát khí nói: “Những lời chúng tôi vừa nói cậu cũng đã nghe thấy rồi, mau tìm Thịnh Trình Việt đưa đến đây.”
An Tiêu cảm thấy không phục nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: “Anh trai à, em đã vì anh mà làm đến bước đường này rồi, anh còn muốn em phải như thế nào nữa, dù sao anh ta cũng ở trong bệnh viện này. Có lẽ anh ta xuất viện rồi không chừng. Em không biết anh còn muốn vì người phụ nữ này hi sinh đến lúc nào nữa?”
Lúc nói đến đây, An Tiêu dùng một ánh mắt khinh miệt nhìn Tiêu Mộc Diên, sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Lời của ba quả thật không sai, người phụ nữ này sớm muộn cũng hại chết anh. Em đã khuyên anh nhiều như vậy rồi, anh tự xem xét đi, dù sao em cũng không quan tâm đến chuyện của hai người nữa.”
Nói xong, An Tiêu thản nhiên rời đi.
“Cậu đứng lại đó cho tôi!” An Sâm định qua đó giữ An Tiêu lại.
Lúc này Tiêu Mộc Diên lại nhàn nhạt nói ra một câu: “Anh em hai người đừng diễn kịch ở trước mặt tôi nữa, diễn vẫn chưa đủ sao?”
Nói xong, Tiêu Mộc Diên không chần chừ bước về phía thang máy. Lúc phản ứng lại kịp An Sâm cũng lập tức đuổi theo cô.
Nhưng không ngờ đến anh bị chậm một bước, lúc anh chạy đến đó, cửa thang máy đã đóng lại rồi. Anh chỉ có thể ngẩng đầu nhìn con số trên thang máy, nó vẫn đang đi lên trên.
Lúc này, anh không quan tâm được nhiều thứ nữa, trực tiếp leo thang bộ. Anh dùng hết sức lực để leo thang bộ, nhưng anh phát hiện hình như thang máy mà Tiêu Mộc Diên bước vào đã đi lên tầng cao nhất.
Vì vậy anh tiếp tục leo lên trên.
Tiêu Mộc Diên, em nhất định không được xảy ra chuyện gì. Nếu như em xảy ra chuyện gì, tôi phải làm sao?
Sau khi bước vào thang máy Tiêu Mộc Diên cảm thấy cả người mệt mỏi mê man, cô thật sự rất hoang mang đối với mọi chuyện đang xảy ra trước mắt, nếu như lúc này cô lựa chọn trở về nhà, sao cô có thể đối diện với các con được. Cô không biết bản thân tại sao lại đi lên tầng cao nhất, cứ như vậy cô đã đi lên đến tầng thượng.
Cô bước đến mép tầng thượng, dáng vẻ mê man, đau khổ nhìn về phương xa, cái thành phố bé nhỏ này trong một thời gian ngắn lại xảy ra nhiều chuyện đến như vậy. Hơn nữa còn làm lạc mất người đàn ông mà cô yêu, lẽ nào cô không thể tìm ra anh nữa sao?
Rõ ràng trước kia hai người ở bên nhau rất hạnh phúc. Nhưng bây giờ… lại cảnh còn người mất.
“Thịnh Trình Việt, anh rốt cuộc đã đi đâu rồi? Anh có biết là em rất nhớ anh hay không?”
Sự giày vò trong lòng cô lúc này ai có thể hiểu được. Cô đặt hai tay lên trước lan can, giờ phút này, cô không thể không chế được cảm xúc của mình nữa.
“Thịnh Trình Việt, cho dù có xảy ra chuyện gì, anh nhất định phải trở về bên cạnh em, anh nhất định không thể rời xa em… nhất định không thể…”
Vốn dĩ cô đang hét thật lớn vào không trung, nhưng càng nói, giọng nói của cô càng trở nên nhỏ đi, cuối cùng bị kẹt lại, cô không nhịn nổi khóc lớn tiếng.
Cũng vào đúng lúc này, An Sâm cuối cùng cũng xuất hiện bên cạnh cô.
“Tiêu Mộc Diên, lúc này em nhất định không được làm chuyện ngốc nghếch. Bởi vì mọi chuyện anh sẽ giúp em nghĩ cách giải quyết.” An Sâm lo lắng, cả người đều cảm thấy khó chịu.
Tiêu Mộc Diên quay đầu lại nhìn anh: “Chỉ vì tên đàn ông thối tha anh xuất hiện trước mặt tôi, anh còn muốn giày vò tôi đến lúc nào nữa? Anh đã lừa dối tôi quá nhiều lần rồi, tôi sẽ không bao giờ tin tưởng lời anh nói nữa.”