Tiêu Mộc Diên suýt xảy ra chuyện, vậy mà ông vẫn bình tĩnh như thế. Anh đúng là đã nhìn lầm ba mình rồi.
An Sở Hùng cảm nhận rất rõ có một ánh mắt khác thường đang nhìn mình, hơn nữa còn mang theo sát khí nồng đậm.
Ông hờ hững nhìn về phía đó, không ngờ ánh mắt con trai ông từ khi nào lại trở nên sắc bén đến thế, giống như xem mình là kẻ thù vậy. Ánh mắt hung ác đó thật sự đáng sợ.
“Chẳng phải người phụ nữ đó vẫn bình yên sao? Con đừng nhìn ba với ánh mắt đó.” Thật ra An Sở Hùng có cảm giác tiếc nuối khó tả, rõ ràng kế hoạch của ông chỉ thiếu chút nữa là thành công, nhưng lúc sự sắp thành thì con trai ông lại đột ngột quay về. Cuối cùng kế hoạch của ông vẫn thất bại, người phụ nữ đó vẫn chiếm được lợi, chỉ sợ lần sau sẽ không còn cơ hội dễ dàng như thế.
“Không phải con đã từng nói với ba rồi sao, trên đời này, con chỉ cần một mình cô ấy, không cần thứ gì khác, ba cứ nhất quyết muốn ép chúng con vào đường cùng sao?” An Sâm tức giận mở miệng, chỉ trích An Sở Hùng.
An Sâm cố gắng đè nén ngọn lửa giận trong lòng mình, bởi vì anh đã tức đến nghĩ không thông rồi, nếu người trước mặt không phải ba anh, anh đã nhào lên chém thành trăm mảnh rồi.
“Hỗn xược, thằng nhóc này, sao con có thể nói những lời như vậy với ba mình, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ hại con. Ba làm thế cũng vì muốn tốt cho con, sao ba có thể để cô ta trở thành nhược điểm của con chứ? Lúc trước con không như thế, từ khi cô ta xuất hiện, con lại trở nên thờ ơ, không quan tâm đến thứ gì cả.”
An Sở Hùng cảm thấy chỉ tiếc không mài sắt thành thép với con trai mình, từ khi nào nó lại đánh mất lý trí như vậy?
“Trước đây con ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của ba là vì con cho rằng, ba đang cho những thứ con muốn, nhưng giờ lòng con đã rõ, Tiêu Mộc Diên mới là điều mà con thật sự muốn, những thứ khác đều là phù du. Nhưng ba lại tìm mọi đủ mọi cách chia rẽ chúng con, bụng dạ ba thâm sâu, để đạt được mục đích của mình mà không từ một thủ đoạn, dùng cách ác độc đó, suýt chút nữa đã hại chết cô ấy, ba biết không? Giờ từng giây từng phút cô ấy sống không bằng chết, chịu đựng sự tra tấn về tâm lý, ba biết cô ấy đau khổ bao nhiêu không?”
An Sâm nói hết những lời trong lòng, đồng thời mang theo vẻ oán giận với trái tim đang căm hận.
Dáng vẻ bi thương lại đáng thương của cô cứ hiện lên trong đầu anh, khiến anh vô cùng đau khổ.
“Con đứng đây nói lung tung gì đó? Chẳng phải cô ta đã tỉnh rồi sao, còn ác độc cáo trạng trước với con ư? Ba nói cho con biết, cho dù cô ta chết cũng là đáng tội, ai bảo cô ta gieo vạ vào con trai ba, ba sẽ không để cô ta phá hoại kế hoạch của ba đâu.”
An Sâm cảm thấy sắp tức nổ đầu, gân xanh nổi đầy trán rồi.
“Con nói cho ba biết, nếu ba dám tiếp tục tổn thương cô ấy, con sẽ cắt đứt quan hệ cha con với ba. Từ nay về sau, con nhất định sẽ xem ba là kẻ thù.”
An Sâm híp mắt, ánh nhìn u ám, nhìn ba mình ở phía trước một cách sâu xa. Anh sẽ cho ông biết, thế nào gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
An Sở Hùng nghe An Sâm nói những lời này thì bất giác ngả người về sau, ngồi cứng người trên ghế sofa, con trai ông muốn cắt đứt quan hệ cha con với ông sao?
Đây là đứa con trai ông nhọc lòng nuôi dưỡng hơn 20 năm qua ư? Vì một người phụ nữ mà muốn trở mặt thành thù với ba mình?
Lần này An Sở Hùng thật sự bị chọc giận rồi.
“Con muốn cắt đứt quan hệ cha con? Ba nói cho con biết, ba tuyệt đối không buông tha cô ta, tốt nhất con nên bảo vệ cô ta ở một nơi thật tốt, bằng không thì một khi con bất cẩn, cô ta sẽ lìa đời. Ba sẽ dùng mọi thủ đoạn tra tấn cô ta sống không bằng chết, con nên cẩn thận một chút.”
An Sở Hùng vốn là người cứng đầu không chịu thua, dù sao thì ông vì tra tấn cô mà lãng phí nhiều tâm huyết như thế, vậy mà giờ còn bị con trai hỏi tội, sao có thể không tức giận chứ, nên ông phải trút hết những căm hận này lên người Tiêu Mộc Diên.
Đúng là kẻ gây họa mà, nếu không phải cô ta, sao con trai ông có thể nảy sinh xung đột lớn như vậy với ông chứ?
“Rốt cuộc cô ta đã nói gì với con? Sao lại khiến con mù quáng, nói những lời đại nghịch như thế?” An Sở Hùng tuyệt đối không ngờ rằng Tiêu Mộc Diên lại có bản lĩnh lớn như thế, làm con trai ông chết mê chết mệt đến mức sắp mất lý trí, nhưng thật ra ông không ngờ rằng người thật sự lạc lối là ông.
“Con sẽ không để cho ba có bất kỳ cơ hội nào làm tổn thương cô ấy, ba tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý rằng nếu ba dám tổn thương một sợi tóc của cô ấy, con sẽ trả lại ba gấp mười.” Giờ An Sâm càng kiêu ngạo hơn.
An Sở Hùng không ngờ rằng con trai mình lại phản kích, còn ăn nói hùng hồn như thế, ông rất ghét thái độ hiện tại của con trai.
“Sao con có thể dùng thái độ này để nói chuyện với ba mình chứ? Con có tin giờ ba có thể sai người giết chết cô ta ngay không?” An Sở Hùng lại dùng giọng điệu uy hiếp, ông thật sự không chấp nhận được thái độ lúc này của con trai mình, rõ ràng xưa nay ông luôn cao cao tại thượng, vậy mà giờ ông lại bị con trai trách mắng như vậy. Mặt mũi ông biết để đi đâu chứ? Mặc dù ở đây không có ai, nhưng một người hô mưa gọi gió như ông, ông không cho phép mình bị xúc phạm dưới bất kỳ hình thức nào.
An Sâm cười lạnh trước rồi học theo thái độ và giọng điệu của ông, nói tiếp: “Nếu ba vẫn dám tổn thương một sợi tóc của cô ấy, con sẽ khiến ba sống không được mà chết cũng không xong, chẳng qua chúng ta chỉ cùng nhau chết, ba tự lo liệu đi.”
Hai người không hổ là một cặp cha con, anh cũng học theo cách lấy gậy ông đập lưng ông, dựa theo tính cách tính toán của An Sở Hùng, ông đã thích mưu mô như thế, vậy An Sâm anh sẽ cùng ông chơi đến cùng, cho dù là cha ruột của mình, anh cũng sẽ không khách khí.
“Mày…”
Lần này An Sở Hùng càng tức đến mức nói không nên lời, như người mắc bệnh hen suyễn, dùng tay ôm ngực, nhưng An Sâm thấy cảnh này thì lạnh lùng xoay mặt đi.
Giờ anh đã lựa chọn đi thẳng vào vấn đề rồi. Vì cô, cho dù trở mặt thành thù, anh cũng không sợ.