Tiêu Mộc Diên nhìn cô gái có nụ cười hồn nhiên trước mắt, trong lòng lại có một cảm giác ngọt ngào.
Vốn dĩ Tiểu Đào còn đang đắm chìm trong sự vui sướng, nhưng rất nhanh cô đã bình tĩnh lại, sau đó dùng ngữ khí trách cứ nói với cô: “Bây giờ sức khoẻ cô vẫn chưa tốt, cho nên không được xuống giường.”
“Nhưng…” Tiêu Mộc Diên ấp a ấp úng, cô phải tranh thủ từng giây từng phút ở cùng Kiều Phong, vì căn bản cô không có nhiều thời gian, nhưng Tiểu Đào lúc này lại bá đạo đến đáng yêu.
“Bây giờ tôi chính là y tá chăm sóc cô, cho nên từ giờ phút này cô phải nghe lời tôi, cô phải ở trên giường nghỉ ngơi hai ba ngày rồi mới được xuống giường.”
Tiêu Mộc Diên bất an chớp chớp mắt, chỉ có một tuần, cô làm gì còn thời gian ở trên giường nghỉ ngơi.
“Lẽ nào đến cả lời tôi nói, cô cũng không nghe? Vì bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ phụ trách vấn đề sức khoẻ của cô, hơn nữa cô đừng quên, mạng của cô nói thế nào cũng là tôi cứu về, tôi chăm sóc cô như vậy rồi, cô không thể ngay lập tức phụ lòng tôi chứ.” Tiểu Đào lại cong cái miệng nhỏ nghịch ngợm lên, dáng vẻ đó đáng yêu vô cùng.
Tiêu Mộc Diên cũng coi như hết cách với cô, chỉ có thể mù quáng gật đầu, cô không muốn phụ lòng tâm huyết của Tiểu Đào.
“Tôi biết cô muốn ở lại cô nhi viện Thánh Tâm là vì Kiều Phong, chỉ là, bây giờ sức khoẻ cô vẫn chưa hồi phục, sao cô có thể tiếp xúc với anh ấy được đây? Cô phải chăm sóc bản thân thật tốt đã, nếu không đến cả sức nói chuyện với anh ấy cũng không có đâu.”
Tiểu Đào nói mạch lạc rõ ràng, Tiêu Mộc Diên cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bây giờ Tiểu Đào lại đang nói giúp cho cô. Cô thực sự cảm thấy có chút hổ thẹn, bởi vì, cô ở lại đây vốn dĩ là để tiếp xúc với Kiều Phong, nhưng không ngờ Tiểu Đào lại không bài xích cô.
Tiêu Mộc Diên cuối cùng vẫn cúi đầu xuống.
“Vì sao cô lại đối xử tốt với tôi như vậy?” Tiêu Mộc Diên vẫn không kìm được hỏi.
Tiểu Đào lại đưa tay lên che miệng cười trộm: “Sao cô lại hỏi tôi câu hỏi đáng yêu như vậy chứ, lẽ nào tôi không thể đối xử tốt với cô sao? Hơn nữa bây giờ cô là bệnh nhân, bệnh nhân là lớn nhất.”
Nhìn nụ cười ngọt ngào trên mặt Tiểu Đào, lập tức cô cũng cảm thấy vui mừng, hạnh phúc. Có một cô gái ngọt ngào bên cạnh Kiều Phong, thực ra hình như cũng là một chuyện không tệ.
Dần dần, ánh mắt Tiêu Mộc Diên nhìn Tiểu Đào cũng mềm mại hơn. Bây giờ cô thật sự cảm thấy cô gái này càng nhìn càng không tệ.
Tiểu Đào bị Tiêu Mộc Diên nhìn đến có chút ngượng ngùng: “Cô đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ái mộ như vậy, tôi sẽ ngại đó.”
Tiêu Mộc Diên suýt chút nữa bị Tiểu Đào chọc cười, cô thật sự không ngờ Tiểu Đào lại là một người hài hước đến vậy. Ngữ khí nói chuyện này thật sự có chút giống Thịnh Trình Việt, lẽ nào hai người họ thường xuyên ở bên nhau nên dần dần cô ấy đã thay đổi một cách vô tri vô giác sao?
Khi Tiêu Mộc Diên còn đang thất thần, Tiểu Đào đã đút cháo cho cô tới tận miệng.
Đợi khi cô ăn cháo xong, Tiểu Đào liền đi ra ngoài.
Tiểu Đào vừa mới đi ra, viện trường liền đi vào, dáng vẻ đó như thể bà ta đã ở ngoài cửa rất lâu. Không biết vì sao, Tiêu Mộc Diên cảm thấy ánh mắt viện trưởng nhìn mình luôn tràn ngập địch ý.
“Sở dĩ tôi để cô ở lại, không phải để cô có thể thoải mái nằm trên giường, không phải cô nói chỉ cần để cô ở lại thì cô có thể làm bất cứ việc gì sao? Vậy bây giờ cô còn nằm trên giường làm gì?” Viện trưởng khí thế bừng bừng như muốn vấn binh hỏi tội.
Tiêu Mộc Diên vội vàng xuống giường, cô hiểu nghĩa bóng trong lời nói viện trưởng, cũng chính là chỉ cần cô ở lại đây thì cô phải làm việc, không thể làm một củi mục vô dụng được.
Nhưng cô không biết, cô có thể ở lại đây, viện trưởng đồng ý cô cũng không phải vì nguyên nhân này, mà vì An Sâm đã gọi cho bà ta, một cuộc gọi tràn ngập uy hiếp. Nếu như viện trưởng không giữ cô lại, cô nhi viện Thánh Tâm của bà ta có lẽ sẽ phải đóng cửa. Cho nên dù bà ta có ghét người phụ nữ này cũng không thể đuổi cô đi được, nếu đã không thể đuổi cô đi thì chỉ đành đổi một phương pháp khác giày vò cho cô chủ động rời đi.
Không phải cô muốn ở lại đây sao? Vậy bà ta sẽ tìm thật nhiều việc cho cô làm, cho cô mệt chết, tốt nhất là mệt đến mức bò trên mặt đất không thể đứng lên nổi, như vậy sẽ không quấn lấy con gái bà ta và Kiều Phong nữa.
“Viện trưởng, bà không cần lo lắng, bây giờ tôi sẽ lập tức đi làm việc, bà muốn tôi làm gì cũng được, chỉ cần bà giao cho thì tôi sẽ làm.” Tiêu Mộc Diên cung kính nhìn viện trưởng, có chút khúm núm, cô biết bây giờ mình đang ăn nhờ ở đậu nên phải nén giận, chịu nhục, tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ, càng huống hồ cô vì Thịnh Trình Việt khó khăn lắm mới đi được tới bước này, cô không muốn khiến mọi thứ trở lại điểm ban đầu.
“Lời này là do cô nói, bản thân cô cam tâm tình nguyện, đến lúc đó đừng có nói là tôi ép buộc cô hay là nói với con gái tôi là tôi ngược đãi cô, nói tôi không có nhân tính.” Viện trưởng phải nói trước mọi chuyện, nếu không ai biết người phụ nữ này có nói bà là kẻ độc ác trước mặt con gái bà hay không.
Tiêu Mộc Diên vội càng giải thích: “Viện trưởng, bà yên tâm, những chuyện này đều là do tôi cam tâm tình nguyện, tôi tuyệt đối sẽ không để người khác hiểu lầm.”
“Coi như cô thức thời, cũng không uổng tôi giữ cô lại, chuyện đầu tiên là dọn dẹp sạch sẽ nhà kho sau viện đi.” Trên mặt viện trưởng hiện liên một nụ cười âm hiểm.
“Bây giờ cô còn ngây ra đấy làm gì? Còn không mau đi làm việc?”
“Được, tôi sẽ đi làm ngay.”
Vì thế Tiêu Mộc Diên kéo lê thân thể ốm đau bệnh tật tới nhà kho sau viện, trong nhà kho chất đầy đồ vật. Đám trẻ con đều chơi đùa ở trước viện, rất ít người tới phía sau viện bên này.
Cô nhìn căn phòng chất đầy một núi đồ vật, có một cảm giác không biết nên làm thế nào. Điều mệt nhất là phải dọn dẹp sạch sẽ những thứ này trước nhưng cô không biết nên bắt đầu từ đâu.
Tiêu Mộc Diên ho liên tục vài tiếng. Xung quanh thật sự có quá nhiều tro bụi, cô cảm thấy không khí trong nhà kho này đã vẩn đục.
Nhưng cô tuyệt đối không thể lùi bước, vì thế cô liền bắt tay vào dọn dẹp đồ đạc trong nhà kho.
Dọn dẹp một hồi lâu, muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, không cẩn thận nằm bên cạnh ngủ thiếp đi, khi vừa tỉnh lại muốn ra ngoài, kết quả cô lại phát hiện cửa nhà kho đã bị khoá trái.