Lúc này Tiểu Đào đã sớm rơi lệ đầy mặt, cô không biết mình nên mang theo tâm trạng gì để đối mặt với tất cả.
“Tiểu Đào, con nghe mẹ nói.” Viện trưởng muốn đi lên trước để giải thích, nhưng Tiểu Đào vô cùng không muốn.
“Cháu không muốn nghe, bác là đồ lừa đảo, cháu không muốn nghe bác nói thêm lời nào nữa.” Tiểu Đào cảm thấy mười mấy năm qua cô như kẻ ngốc vậy. Hóa ra, người viện trưởng vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc mình chính là mẹ mình, chuyện này như sét đánh giữa trời quang vậy, đánh vào nội tạng cô, vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Giờ phút này, Tiểu Đào rốt cuộc không muốn quan tâm gì nữa, trực tiếp chạy đi. Cô vốn muốn đi ra nói một chút về tình trạng của Tiêu Mộc Diên, nhưng không ngờ lại ngoài ý muốn biết được một tin chấn động như vậy, cả người cũng bắt đầu luống cuống.
Nhưng khi viện trưởng bước lên phía trước, giữ chặt tay cô, Tiểu Đào lại vô cùng tức giận hất tay bà ta ra: “Bác đừng đụng vào cháu, bác không có tư cách đụng cháu!” Cô rất khó tưởng tượng, người mình gọi là viện trưởng mấy chục năm, lại là mẹ ruột của mình.
Cho dù là ai, cũng không thể nào chấp nhận nổi chuyện này.
“Nếu bác không buông cháu ra, sau này cháu sẽ không bao giờ quay về nữa, cháu sẽ lập tức đi thật xa.” Tiểu Đào đột nhiên rất chán ghét nơi này. Viện trưởng không còn cách nào, chỉ có thể buông tay cô ra, Kiều Phong cũng nhận ra tình hình không ổn, đương nhiên liền đuổi theo.
Anh biết mỗi khi Tiểu Đào không vui sẽ đi ra sườn dốc nhỏ phía sau núi này mà ngẩn người, lần này chắc cũng không ngoại lệ. Trong lòng Tiểu Đào rất nặng nề, một mực dùng tay bứt lá cây, trong lòng càng buồn bã nặng nề.
Lúc này Kiều Phong cũng chạy tới.
“Sao em lại một mình ngẩn người ở đây?”
“Bởi vì em không thể nào chấp nhận được chuyện như vậy.” Trong lòng Tiểu Đào rất phiền muộn, nhưng lại không biết làm sao.
“Anh biết tâm trạng của em bây giờ rất bực bội, nhưng em hãy thử đổi góc độ suy nghĩ xem, thật ra viện trưởng làm tất cả, chỉ là vì bào vệ em.” Kiều Phong có ý tốt nói, anh cảm thấy mình nhất định phải khuyên bảo Tiểu Đào.
“Bảo vệ em cái gì? Chẳng lẽ ba ruột em sẽ phái người đến giết em ư?” Tiểu Đào cảm thấy tất cả đều là viện trưởng đang ngụy biện: “Bà ấy nhất định là không muốn em, cho nên bà ấy mới không để em bên cạnh, không làm mẹ em, thật ra là bà ấy ghét em.”
Nói đến đây, cô càng khóc lớn, nghĩ đến sau này, cô cũng không biết phải làm sao, những ngày tiếp theo, cô càng mơ hồ.
Kiều Phong đưa tay ra, nắm tay cô.
“Em là người hạnh phúc nhất trên đời này, bởi vì cho đến bây giờ không phải vẫn luôn có anh ở cạnh em chăm sóc em hay sao? Cho nên em vẫn sẽ luôn hạnh phúc.”
Tiểu Đào ngây thơ nhìn Kiều Phong, lau nước mắt trên mặt: “Vậy anh sẽ luôn ở bên em sao?”
Kiều Phong thoáng nhìn Tiểu Đào, trong lòng chợt do dự.
Tiểu Đào nghiêm túc hỏi vấn đề này, thật ra, cô rất sợ một ngày nào đó Kiều Phong sẽ đột nhiên rời xa mình. Đặc biệt là sau khi cô gái kia xuất hiện, trước kia cô cảm thấy tính tình Kiều Phong rất dịu dàng ôn hòa, như một con thỏ trắng đáng yêu. Nhưng tình hình bây giờ không giống trước kia nữa, suy nghĩ và ý kiến cá nhân của anh ngày càng mãnh liệt. Cô thậm chí cảm thấy, Kiều Phong bây giờ mới thật sự là chính mình. Mà người gây ra tất cả, đều là Tiêu Mộc Diên kia.
Như vậy hiện giờ cô nên cảm thấy vui mừng, hay nên tiếp tục lo lắng đây?
Đối mặt với câu hỏi của Tiểu Đào, anh rất muốn đưa ra một câu trả lời khẳng định. Nhưng không biết vì sao, khi cái chữ kia sắp bật ra khỏi miệng thì như bị chặn lại ở cổ họng, cả buổi vẫn không nói nên lời.
Anh cũng không biết tại sao mình lại như vậy, bởi vì trong đầu anh đột nhiên hiện lên dáng vẻ của Tiêu Mộc Diên. Anh lập tức kinh sợ mà lui về sau một bước, sao anh lại đột nhiên nghĩ đến người phụ nữ kia chứ?
Nhưng hành động này của anh càng khiến Tiểu Đào sợ hãi: “Anh sao vậy? Em chỉ thuận miệng hỏi anh chút thôi, em biết anh sẽ không rời xa em mà.” Sau đó cô lại tựa sát vào ngực anh, hai tay ôm chặt eo anh, như thể chỉ cần cô buông tay ra một chút thì anh sẽ biến mất không dấu vết.
“Em biết anh đối xử với em tốt nhất trên đời này. Hứa với em, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng không được rời xa em, bởi vì, dường như càng ngày em càng không thể sống thiếu anh.” Nói xong câu đó, Tiểu Đào liền nằm trong ngực anh nhắm mắt lại, làm bộ như đã ngủ.
Vất vả mấy ngày nay, thật sự là không có một phút được nghỉ ngơi, hơn nữa tất cả đều là vì quan tâm đến chuyện của Tiêu Mộc Diên kia. Nhưng hiện giờ chỉ cần nghĩ đến chuyện cô có thể an tâm nằm trong lòng anh, cô đã lập tức cảm thấy vô cùng vui sướng, cũng vô cùng hài lòng.
Chính lời nói này của Tiểu Đào, khiến cả trái tim Kiều Phong như tan chảy. Thật sự là anh không nên nghĩ nhiều như vậy, cũng không nên đặt tất cả tâm tư lên người phụ nữ đó, mà là nên dùng tất cả sức lực tập trung vào Tiểu Đào, bởi vì Tiểu Đào mới là người vẫn luôn ở cạnh anh. Cho nên chờ sau khi người phụ nữ kia đã ổn, anh nhất định sẽ nói rõ ràng với người phụ nữ kia, không để cho Tiểu Đào chịu chút tổn thương nào.
Dù sao thì chuyện viện trưởng là mẹ Tiểu Đào, đối với cô là một đả kích rất lớn.
“Vậy bây giờ em tính đối mặt với mẹ em thế nào?” Kiều Phong biết thật ra Tiểu Đào vẫn chưa ngủ, nên anh liền mở miệng hỏi.
“Bây giờ em không muốn nói về chuyện này.” Bởi vì cô thật không ngờ, người mẹ mà cô vẫn luôn mong đợi ấy vậy mà vẫn luôn ở cạnh mình. Hiện giờ cô chọn cách trốn tránh.
“Thật ra anh cảm thấy, đây cũng không hẳn là chuyện xấu. Em nghĩ một chút xem, cho đến nay, chúng ta đều cho rằng mình là trẻ mồ côi, sống nương tựa lẫn nhau. Nhưng bây giờ lại khác, em có thêm một người thân, bà ấy cũng vì bảo vệ em nên mới làm như vậy, em có phải nên thông cảm một chút cho nỗi khổ tâm của bà ấy không?”
Kiều Phong lại khuyên bảo Tiểu Đào.
“Anh vậy mà lại nói giúp cho viện trưởng, không giống tính cách của anh chút nào.” Tiểu Đào mở to mắt, như một đứa trẻ tò mò nhìn anh.
“Anh chỉ nói lời đúng mà thôi.” Tuy rằng anh cũng không thích viện trưởng kia, cũng không đồng tình với những việc bà ta làm: “Tóm lại bà ấy vẫn là mẹ em, đây là một sự thật. Thay vì giận dỗi với bà ấy, còn không bằng mở lòng ra, nói hết những tâm sự trong lòng mình, vì giữa mẹ con với nhau không có trận cãi nhau nào quá một đêm mà, huống chi cho tới bây giờ, bà ấy vẫn chưa làm gì sai đối với em.”
“Chuyện này còn phải để em xem xét tình hình ra sao đã. Vậy mà hiện giờ anh lại mở miệng xin tha giúp bà ấy, cho nên em cũng không muốn trách bà ấy quá, chỉ có điều...”
Kiều Phong đột nhiên nhận ra một chuyện rất quan trọng, vội vàng đứng lên, người phụ nữ kia ở đó làm sao bây giờ? Viện trưởng vốn muốn đưa cô vào chỗ chết, tình hình bây giờ lại càng tệ hại.
“Chúng ta bây giờ đi về nhanh đi.” Ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, Kiều Phong liền kéo Tiểu Đào, muốn lập tức rời đi.
“Sao anh đột nhiên gấp gáp như vậy?” Tiểu Đào còn muốn tiếp tục đắm chìm trong khoảng thời gian lãng mạn của hai người.
Nhưng trong lòng Kiều Phong, vấn đề này đã đạt đến mức độ một phút cũng không chờ được.
“Bởi vì mẹ em vì muốn che chở em, nên hận thấu xương Tiêu Mộc Diên, bởi vậy bây giờ chúng ta không thể để cô ấy ở đó một mình.” Thật sự là quá nguy hiểm. Kiều Phong cố gắng làm mình trông có vẻ bình tĩnh một chút. Anh không muốn Tiểu Đào lại suy nghĩ lung tung.
Tiểu Đào chợt nhớ đến chuyện đó, lập tức theo anh rời khỏi.