Anh rất buồn phiền mà dùng tay đấm vào tường, biểu cảm trên khuôn mặt thật sự rất thống khổ, anh sao lại có thể làm ra chuyện như thế chứ, nhưng vừa nãy anh cũng không có cách nào có thể khống chế được hành vi của mình, anh thật sự rất muốn xin lỗi Tiểu Đào.
Không được, giờ anh phải lập tức đi nói với Tiểu Đào mới được, nhưng lúc anh muốn xoay người lại thì phát hiện viện trưởng đã đứng trước mặt mình.
“Bà sao lại ở đây?” Kiều Phong vẫn không muốn cho viện trưởng sắc mặt tốt.
“Bộ dạng này của cậu xứng đáng với con gái của tôi sao?”
Một câu nói làm anh á khẩu không trả lời được, nếu như lúc bình thường thì anh đã sắc bén mắng lại bà ta rồi, nhưng hôm nay, anh ngược lại không còn lời nào để nói, bởi vì hiện giờ anh cảm thấy thẹn với Tiểu Đào.
“Bà cho rằng bà đối với cô ấy rất tốt sao?” Kiều Phong hỏi ngược lại.
Viện trưởng cũng chỉ là một người hèn nhát mà thôi, bà ta có tư cách gì đi phê bình anh.
“Tôi biết hiện giờ cậu rất giận tôi, nhưng tôi muốn biết vì sao vừa nãy cậu lại đối xử với con gái tôi như vậy?”
Ánh mắt sắc bén của Kiều Phong quét qua, giống như một tên ác ma, tuy viện trưởng bị dọa sợ, nhưng vì hạnh phúc cả đời của con gái, bà ta chỉ có thể kiên trì đi về phía trước, bà ta không thể để bản thân mình tiếp tục sa đọa nữa, dù sao thì bà ta cũng phải vì con gái mình mà tranh sức một chút.
“Tiểu Đào nó vừa nhìn hai người ôm nhau thì vẫn luôn khóc đến giờ, nhưng, tôi đi hỏi cậu, cậu cái gì cũng không chịu nói, tôi biết tất cả những việc nó làm đều là vì cậu, hơn nữa nó cũng rất thiện lương, không muốn làm hại đến bất kì người nào, người phụ nữ kia lại lợi dụng điểm này mà chia rẽ đôi uyên ương.” Viện trưởng ở bên cạnh châm dầu vào lửa nói.
“Chuyện này có liên quan gì đến Tiêu Mộc Diên?”
Viện trưởng không ngờ mọi chuyện đến nước này rồi mà Kiều Phong vẫn muốn bảo vệ người phụ nữ kia.
“Chẳng lẽ không phải cậu nói mình vì cô ta cho nên mới làm như vậy với tôi sao, trước kia cậu đâu phải như thế, cậu tỉ mỉ suy nghĩ lại đi, sau khi người phụ nữ kia xuất hiện thì cậu rốt cuộc đã thay đổi như thế nào? Trước kia cậu sẽ không làm những việc như thế, mà giờ lại tự mình làm toàn bộ, trước kia tính tình của cậu rất tốt, nhưng giờ thì sao, có khác gì một tên bạo quân đâu.”
Viện trưởng nói những lời này quả thật rất chính xác, bởi vì bà ta muốn lương tâm của cậu ta bị cắn rứt, để cho cậu ta sau này can tâm trạng nguyện ở bên cạnh Tiểu Đào.
“Tôi nên làm thế nào cũng không đến lượt bà dạy bảo, tôi biến thành như vậy nói không chừng đó vốn dĩ là diện mạo thật sự của tôi, là tính cách chân thật của tôi.” Kiều Phong không kiềm chế được mà trực tiếp lớn giọng nói với viện trưởng.
Kiều Phong không ngờ anh sẽ nói ra những lời như thế, thế nhưng anh lại cảm thấy rất sảng khoái, giống như trở lại chính mình, anh chưa bao giờ muốn chịu đựng những thứ đó, hơn nữa anh tuyệt đối không cho phép người khác khoa tay múa chân trước mặt mình! Bất cứ người nào cũng đều không được!
Viện trưởng bị bộ dạng của Kiều Phong hù dọa, bởi vì cảm thấy lời này của anh nói cũng có lý, dù sao thì bà ta cũng không biết trước kia anh là người như thế nào, không phải là anh đã nhớ ra những chuyện lúc trước đó chứ?
Bà ta chỉ muốn để cho anh cảm thấy áy náy, sau đó mà cam tâm trạng nguyện ở bên con gái của bà ta mà thôi, không ngờ lại làm anh tức giận đến như vậy, chiêu này không có tác dụng nên bà ta chỉ có thể tạm thời lui lại.
“Xin lỗi, vừa nãy tôi nói hơi nặng lời.”
Kiều Phong vốn dĩ sẽ không để trong lòng, chỉ là ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm viện tưởng, ánh mắt ngông cuồng tự đại như vậy, trong nháy mắt làm cho viện trưởng cảm thấy những lời mình nói trước đó đều sai rồi, sớm biết thì sẽ không nói như vậy, bà ta sẽ không chạy lên sân thượng làm gì.
“Bà vẫn nên làm tốt việc của mình đi.”
Vốn cho rằng Kiều Phong lại bóp cổ bà ta như lúc nãy, bà ta sớm đã bị dọa sợ hồn bay phách tán rồi.
Khi người đàn ông đi lướt qua bà ta, bà ta cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì bà ta thật sự rất sợ người đàn ông đó lại phát điên như lúc nãy mà muốn giết chết bà ta, người đàn ông đó thật sự không dễ chọc, con gái bà ta sao lại thích một tên ác ma như thế chứ? Chẳng qua con gái mình thích cậu ta cũng không có cách nào bỏ được.
Tiêu Mộc Diên lúc này mới nhìn thấy Tiểu Đào ở trong phòng mặt đầy nước mắt, hơn nữa khóc không thành tiếng, nước mắt bất tri bất giác mà chảy ra, nhìn như vậy rất làm cho người ta lo lắng.
Khi Tiểu Đào chú ý đến sự tồn tại của Tiêu Mộc Diên thì mới ngẩng đầu lên, yếu ớt mà hỏi cô: “Người cô thích có phải là Thịnh Trình Việt không?”
Tiêu Mộc Diên gật đầu, giống như nói Kiều Phong chính là Thịnh Trình Việt, cho nên cô không thể không thích Kiều Phong, nhưng cô thật sự không muốn làm tổn thương đến người con gái trước mặt mình, dù sao thì người phụ nữ đó cũng có ơn cứu mạng mình.
“Vậy vì sao cô lại đi giành Kiều Phong với tôi, tôi còn có lòng muốn giúp đỡ cho cô mà?” Không ngờ lòng tốt của cô ta bị vứt bỏ, thật sự là dẫn sói vào nhà, trăm phương nghìn kế muốn giúp đỡ cô ấy, kết quả người đàn ông của mình lại đi thích cô ấy.
“Cô biết không? Đối với tôi mà nói, Kiều Phong chính là sinh mạng của tôi, nếu như không có anh ấy, tôi thật sự không biết tiếp theo mình sẽ xảy ra chuyện gì, anh ấy là động lực duy nhất để tôi tiếp tục sống, cho nên cô có thể đáp ứng tôi, đừng đoạt anh ấy đi nữa được không? Dù sao người cô thích cũng là Thịnh Trình Việt mà.”
Tiểu Đào dùng ánh mắt khổ sở nhìn cô, trước đây cô ta chưa bao giờ như thế này cả.
Nhìn thấy khuôn mặt Tiểu Đào đều là nước mắt, nhất thời Tiêu Mộc Diên có chút không nỡ, người phụ nữ này ba lần bốn lượt cầu xin mình, hơn nữa luôn bảo vệ cho mình, nhưng, cô thì sao? Lại đi làm tổn thương người ta, cô cảm thấy bản thân mình có chút cố chấp, bởi vì mỗi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc của chính mình, Tiểu Đào và cô cũng không ngoại lệ.
“Xin lỗi, tôi thật sự không phải cố ý.” Tiêu Mộc Diên hổ thẹn cúi đầu, ý trên mặt chữ cũng chính là cô sẽ không tuyệt đối buông tay nhường Kiều Phong cho người khác.
Tiểu Đào cũng hiểu rõ ý trên mặt chữ của cô: “Chẳng lẽ mục đích cô thật sự muốn ở lại chính là muốn mang anh ấy đi sao?’
“Không, tôi không phải mang anh ấy đi, tôi chỉ là muốn để anh ấy nhớ đến những việc trước kia.” Tiêu Mộc Diên chỉ muốn sự việc phát triển chậm rãi, cô không nghĩ hiện giờ mọi chuyện lại đi xa như vậy.
“Cái gì gọi là chuyện trước kia, anh ấy và tôi chính là thanh mai trúc mã, người con gái anh ấy luôn luôn thích chỉ có mình thôi, nhưng vì sao sau khi cô xuất hiện, anh ấy lại thay đổi lớn như vậy?”
Sau khi nói đến đây, cả người Tiểu Đào bắt đầu cảm thấy chán chường, nước mắt lại nhanh chóng chảy ra.
“Tôi cũng không biết vì sao mọi việc lại biến đổi thành như thế.” Tiêu Mộc Diên không biết làm sao.
“Tất cả những chuyện này đều do sự xuất hiện của cô, cô mau đi đi không phải tốt hơn sao? Cô đừng làm phiền cuộc sống của chúng tôi nữa.” Tiểu Đào thật sự hối hận vì trước kia đã cứu cô, bởi vì cô ta nếu sớm biết làm vậy sẽ đổi lại nông nổi như bây giờ thì cô ta chắc chắn sẽ không để ý đến cô.
Hiện giờ Tiểu Đào thật sự rất hối hận, vì sau khi nhìn thấy Kiều Phong mất trí muốn giết người, cô ta cảm thấy bản thân sắp điên lên rồi: “Trước kia anh ấy rõ ràng không phải như vậy, trước kia trong mắt anh ấy chỉ có tôi, nhưng hiện giờ mọi việc lại không như trước nữa. Bây giờ trong mắt của anh ấy chỉ có một mình cô, anh ấy không còn thích tôi nữa.”
Cô ta khóc huhu mà nói những lời này, Tiêu Mộc Diên nghe được sự khổ sở trong lời nói của cô ta, nhìn ra được cô ta rất đau khổ, nhưng cô lại không khổ sở sao? jhufg
Trên thế giới này bất cứ thứ gì cũng đều có thể nhường, nhưng chỉ có người mình yêu, tuyệt đối phải là của riêng mình.