"Vậy bà nói cho tôi, tại sao đến bây giờ bà vẫn luôn gạt tôi như thế? Tại sao không sớm nói sự thật cho tôi biết? Nếu ngày đó tôi không vô tình nghe được, có phải bà định cả đời cũng không nói cho tôi phải không?"
Bây giờ Tiểu Đào cây ngay không sợ chết đứng chất vấn viện trưởng.
"Mẹ biết chuyện trước đây đều do mẹ không tốt, nhưng con yên tâm, ngoại trừ chuyện này, những chuyện khác mẹ không giấu giếm con." Viện trưởng thật sự không còn cách nào với Tiểu Đào nữa.
"Vậy bà nói cho tôi ba ruột của tôi là ai?" Tiểu Đào thừa thắng xông lên, bởi vì nếu bây giờ đã biết sự thật, cô ta bèn dứt khoát hỏi mọi chuyện tới cùng.
"Xin lỗi, ba con đã qua đời từ lâu rồi." Viện trưởng rơi nước mắt đầy mặt.
"Bây giờ bà còn muốn gạt tôi! Nếu như ba đã qua đời, vậy sao bà còn muốn giấu tôi? Có phải bà sợ ba tôi cướp tôi đi, thế nên mới cố ý giấu giếm sự thật không?" Tiểu Đào đùng đùng nói không dứt.
"Sao con lại nói thế chứ? Mẹ chỉ muốn bảo vệ con thật tốt thôi. Lúc đó mẹ sợ con hỏi mẹ, ba con ở đâu rồi, thế nên mẹ mới vậy đó." Gương mặt của viện trưởng rất oan ức.
"Bà nói dối, đến bây giờ bà cũng không muốn nói thật với tôi!"
"Con nghe mẹ nói, chuyện không như con nghĩ đâu. Thật sự mọi chuyện mẹ làm đều là vì con, mẹ chỉ hi vọng con được hạnh phúc."
"Vậy bà đưa con đi tìm ba đi. Nếu như bà không có cách đưa tôi đi tìm ba, vậy đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bà." Hiện tại giọng điệu khi nói của Tiểu Đào rất mạnh mẽ.
"Sao con nhất định phải đi tìm ba chứ? Để mẹ vẫn luôn ở bên con là được rồi, mẹ sẽ yêu thương con gấp đôi." Hai tay viện trưởng đè lên ngực, nói.
"Bà yêu thương tôi gấp đôi thì có ích gì đây chứ? Đó mãi mãi cũng không thể thay thế được tình yêu của ba!" Tiểu Đào gào thét trong tan vỡ, tâm trạng của cô ta có chút mất khống chế. Những sự đả kích liên tiếp này, làm cho trái tim cô ta đều hỗn loạn, cô ta không biết làm sao để bản thân tỉnh táo lại.
Cô ta liều mạng lùi về sau, ai ngờ lại bất cẩn trượt chân khi giẫm vào khoảng không, cả người rơi xuống mặt hồ ở sau lưng. Viện trưởng giơ tay cầm lấy, nhưng lúc cầm lấy cô ta lại không không cẩn thận mà bắt hụt, kết quả hai người ào ào rơi xuống hồ.
Vào lúc này, Kiều Phong cũng chạy tới hiện trường, vừa vặn thấy được hình ảnh hai người cùng rơi xuống hồ. Lúc này anh không để ý gì mà nhảy xuống hồ rồi lần lượt cứu hai người lên, sau đó đưa hai người về nhà.
Sau khi viện trưởng tỉnh lại thì lập tức mở mắt ra, cuống cuồng hét lên: “Con gái của tôi, con gái tôi sao rồi?"
Bây giờ Tiêu Mộc Diên mới biết sự thật này, thì ra Tiểu Đào chính là con gái của viện trưởng.
"Bác sĩ nói nghỉ ngơi một lúc sẽ không sao."
Kiều Phong vẫn luôn không rời nửa bước mà trông coi ở bên người Tiểu Đào, không biết tại sao, nhưng trong lòng Tiêu Mộc Diên rất khó chịu, nhưng viện trưởng lại hung ác trợn mắt nhìn cô, kéo cô ra ngoài.
"Cô cũng thấy tình trạng bây giờ rồi đó, Tiểu Đào căn bản không thể xa rời Kiều Phong, cô còn ở lại đây vướng tay vướng chân làm gì? Hay lại cảm thấy bản thân mất mặt, vẫn chưa đủ hay sao? Cô xem đi, cuộc sống êm đẹp của hai đứa nó vì cô mà trở thành như vậy đấy, cô biết mình đã gây ra bao tai họa khi xuất hiện rồi không?" Viện trưởng đứng đó chỉ trích Tiêu Mộc Diên, nhưng mà cô cũng không dám nói thêm gì. Bởi vì cô biết tất cả mọi chuyện đều là lỗi của cô.
"Xin lỗi..." Ngoại trừ câu nói này ra, Tiêu Mộc Diên cũng không biết mình nên nói gì nữa.
Sau khi Tiểu Đào tỉnh lại, thấy Kiều Phong rồi thì nhắm hai mắt, cố ý quay mặt sang bên khác.
Lúc thấy Tiểu Đào tỉnh lại, Kiều Phong coi như là thở phào nhẹ nhõm: “Em không sao, thế thì tốt quá rồi."
"Sao anh không để em chết chìm luôn đi?" Tiểu Đào ngang ngạnh phản bác. Giây phút thật sự rơi xuống mặt hồ, thật ra cô ta rất sợ mình sẽ chết, bởi vì sau khi cô ta chết, cô ta sẽ không còn gặp được Kiều Phong nữa.
Thấy Kiều Phong lo lắng mình như thế, Tiểu Đào vốn rất vui vẻ, nhưng vừa nghĩ tới chuyện mình đi ra ngoài, anh lại không đuổi theo, thế mà còn ôm lấy Tiêu Mộc Diên, chuyện này làm cho cô ta cảm thấy khá đau đớn.
"Anh còn qua đây làm gì? Không phải anh muốn đi tìm cái cô Tiêu Mộc Diên đó sao?" Tiểu Đào cố ý dùng giọng điệu chế giễu này để nói chuyện với anh, giọng nói còn rất chua xót.
Kiều Phong sao có thể không hiểu ý cô ta đươc chứ?
"Bây giờ em đang nằm trên giường, em còn bảo anh đi tìm người phụ nữ khác, anh nghĩ anh có thể làm được à?"
"Vậy nếu em không nằm trên giường thì anh có thể đi tìm cô ta đúng không? Anh nói thật cho em đi, có phải anh thích cô ta không?" Tiểu Đào hỏi tiếp.
Anh không ngờ Tiểu Đào lại trực tiếp hỏi mình vấn đề này, nhưng mà lúc này anh lại lựa chọn im lặng, bởi vì ngay cả chính anh cũng không biết câu trả lời.
"Thật ra anh không nói thì em cũng biết, anh hẳn là thích Tiêu Mộc Diên chứ gì, thế nên, anh mới lạnh nhạt với em như thế. Từ trước đến giờ chưa bao giờ có dáng vẻ này, đáng ra em nên nhận ra từ lâu rồi chứ, không ngờ ngày này tới nhanh như thế, anh vẫn phải rời khỏi em." Tiểu Đào đau lòng rơi nước mắt.
"Em đừng như vậy." Kiều Phong cũng cảm thấy rất phiền muộn.
"Vậy anh nói xem trong lòng anh còn có em không?" Tiểu Đào vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi.
Lúc này Kiều Phong vẫn đang do dự, trước đây anh sẽ không chút do dự mà cam đoan với cô ta, nói rằng sẽ luôn ở bên cạnh cô ta. Nhưng giờ thì sao, giờ lại chọn im lặng, chuyện này làm cho cô ta rất đau khổ.
"Chắc hẳn bây giờ trong lòng anh chỉ muốn cô ta rồi. Vậy anh cứ cùng cô ta cao bay xa chạy đi, sau này cũng đừng trở lại nữa, em chúc hai người bên nhau đến già." Tiểu Đào nghĩ một đằng nói một nẻo, cố ý dùng chăn che mặt lại, bởi vì cô ta không muốn nhìn thấy người đàn ông trước mặt này nữa.
Kiều Phong biết Tiểu Đào đang tức giận, sau đó anh vẫn nói với cô ta: “Thật sự thì chuyện cũng không như em tưởng tượng vậy đâu."
"Thế anh nghĩ em mù à? Rõ ràng cái gì em cũng thấy cả, anh vì bảo vệ cô ta, mà không đuổi theo em, anh còn cẩn thận ôm lấy cô ta, vì cô ta mà đánh mất lí trí. Thật ra thì trong lòng anh rất thích cô ta, anh biết không hả?" Tiểu Đào cố nén nước mắt nói.
"Không. Anh chỉ đồng tình với cô ấy thôi."
Bởi vì Tiêu Mộc Diên cho anh một cảm giác rất quen thuộc, làm cho anh không tự chủ được mà làm những chuyện này.
"Vậy anh thề cho em đi, sau này sẽ không làm những chuyện như vậy nữa."
Tiểu Đào không ngờ sau khi mình nói xong những lời này, cuối cùng người đàn ông đó vẫn chọn im lặng: “Anh xem anh đi, bây giờ anh kháng cự em đến mức nào rồi. Bây giờ thì anh biết rồi chứ, trong lòng anh căn bản không có em nữa, bởi vì em đã trở thành gánh nặng của anh rồi. Mặc kệ anh muốn làm gì, anh đi đi, dù sao em cũng không muốn nhìn thấy anh nữa."
"Sao em lại nói với anh như vậy?" Kiều Phong cũng không biết làm sao, bởi vì bây giờ Tiểu Đào rất biết dằn vặt người khác.
"Anh đi đi! Bây giờ em không muốn nhìn thấy anh!" Bây giờ Tiểu Đào cầm gối ném về phía Kiều Phong, thấy Tiểu Đào kích động như thế, Kiều Phong cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
"Được, vậy em yên tĩnh một chút, anh đi trước."
Tiểu Đào không ngờ anh lại đi thật.
Cô ta chỉ tùy tiện phát cáu chút thôi, thế cũng không được sao? Nhưng anh lại mất kiên nhẫn với cô.
Nhìn bóng lưng của anh, trong lòng Tiểu Đào đau âm ỉ, tại sao lại đối xử với mình thế chứ? Rõ ràng, cô ta đã chuẩn bị xong việc mất đi anh, nhưng sao lại không thể làm được đây?