“Đừng rời xa anh.”
Chẳng lẽ lần này cô lại “vô tình cắm liễu liễu lại xanh” rồi sao? Nói thật, ban nãy thật sự anh rất tức giận, nhưng khi nghe thấy người phụ nữ này nói muốn rời xa anh thì anh lại không nén nổi hành động của chính mình. Bởi vì anh không thể tưởng tượng nổi những tháng ngày sau này không có Tiêu Mộc Diên sẽ như thế nào.
Khoảng thời gian mà Tiêu Mộc Diên biến mất khỏi cuộc sống của anh, anh cảm thấy thế giới của mình cô đơn trống trải, kể từ khi có cô xuất hiện cuộc sống của anh mới trở nên nhiều sắc màu, khiến anh có sức sống, không ngột ngạt khó chịu như trước.
“Đừng đi, đừng rời xa anh mà, những lời anh vừa nói đều là lời nói trong lúc giận dỗi thôi.”
Kiều Phong không ngờ rằng sẽ có ngày bản thân không nỡ để người phụ nữ này rời xa mình như ngày hôm nay, thậm chí còn cảm thấy nếu không có cô thì anh sẽ chết mất vậy. Tiêu Mộc Diên xoa nhẹ vào lưng anh: “Anh yên tâm, chỉ cần anh không đuổi em đi thì cả đời này em cũng sẽ không rời xa anh.”
Lúc này cô cảm thấy rất hạnh phúc, cô thật lòng rất muốn cùng anh chạy đến nơi chân trời góc bể.
“Hay là chúng ta rời khỏi nơi này đi, như thế An Sâm sẽ không thể tìm thấy chúng ta nữa.” Rung động không bằng hành động, Tiêu Mộc Diên dứt khoát nói ra suy nghĩ của chính mình.
Kiều Phong cũng rất muốn lập tức đồng ý với cô, nhưng anh vẫn không thể hoàn toàn cứ thế mà rút lui được.
“Anh không thể bỏ lại Tiểu Đào được, dù sao cô ấy biến thành như bây giờ cũng là vì hai chúng ta, anh nhất định sẽ giải quyết tốt chuyện của cô ấy, sau đó sẽ cùng em rời khỏi nơi này, em có bằng lòng tin anh không?” Kiều Phong nắm chặt hai tay cô giống như đang nói ra một lời hứa hẹn trịnh trọng.
“Em tin anh, chỉ cần là lời anh nói thì em đều tin. Em cũng sẽ cố gắng giúp anh chăm sóc Tiểu Đào. Sau này có chuyện gì cần em giúp thì anh cứ nói nhé.” Tiêu Mộc Diên cảm thấy hạnh phúc và ngọt ngào đang dần xâm chiếm trái tim mình.
“Nhưng em cũng phải hứa với anh chuyện này, không có sự đồng ý của anh, sau này em không được gặp mặt người đàn ông khác, hơn nữa tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như ban nãy.” Cứ nghĩ đến cảnh hai người họ hôn nhau là Kiều Phong lại cảm thấy bản thân mình như sắp phát điên đến nơi.
“Anh yên tâm, sau này cuộc sống của em, trái tim của em đều chỉ thuộc về một mình anh.” Tiêu Mộc Diên dựa sát vào lòng anh.
“Từ nay về sau, anh chính là cả thế giới của em.”
Kiều Phong lại nói những lời ngọt ngào bên tai Tiêu Mộc Diên, cô vốn cho rằng khi nghe những lời ngứa ngáy như thế này thì sẽ nổi da gà nhưng lúc này khi nghe được cô lại cảm thấy rất thoải mái, thậm chí còn muốn nghe thêm nữa.
Bỗng anh nhấc bổng cả người Tiêu Mộc Diên lên.
Tiêu Mộc Diên hơi kinh ngạc: “Sao anh lại bế bổng em lên như thế?”
“Sao, anh thích bế em lên đấy, em có ý kiến à?” Ánh mắt thâm tình của Kiều Phong rơi trên người Tiêu Mộc Diên.
“Đâu có.” Tiêu Mộc Diên cúi đầu cười ngại ngùng, cô nào dám có ý kiến gì chứ.
Vốn dĩ cô muốn tiếp tục chìm đắm trong thế giới ngọt ngào này, nhưng đột nhiên cô lại nhớ đến Tiểu Đào: “Nhưng anh đã ra ngoài lâu như thế rồi, có phải nên đi vào xem Tiểu Đào thế nào rồi không?”
“Không ngờ em còn quan tâm tình hình bên đó của Tiểu Đào hơn cả anh.”
Sao có thể không lo được chứ, chỉ khi chuyện của Tiểu Đào được giải quyết thì bọn họ mới có thể rời khỏi đây. Nhưng anh thật sự bằng lòng bỏ đi thật xa với cô sao? Dù sao trước đây cô đã cầu hôn người đàn ông này năm lần bảy lượt rồi nhưng anh vẫn chẳng chút động lòng, giờ thái độ của anh lại đột nhiên thay đổi 180 độ như thế, thật sự khiến cô cảm thấy không quen chút nào, cho nên cô luôn cảm thấy những điều tốt đẹp này giống như một giấc mơ vậy.
“Em cảm thấy cảm giác lúc này anh cho em thật sự không được chân thực.” Tiêu Mộc Diên luôn ở trong trạng thái được yêu thương mà cứ vừa mừng vừa lo.
“Sao lại không chân thực? Chẳng lẽ cảm giác anh dành cho em giống dã thú thế sao? Em vẫn còn sợ anh à?” Đột nhiên Kiều Phong nhíu mày nhìn Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác: “Đâu đến mức ghê gớm như thế, em chỉ nói bừa thế thôi, bởi vì trước giờ anh vẫn luôn rất ghét em mà, mà đột nhiên anh lại đối xử tốt với em như thế, em có hơi không quen.”
“Xem ra đúng là trước đây anh đối xử với em rất tệ.” Kiều Phong nhớ lại chuyện trước đây rồi thở dài bất lực.
“Anh đối xử với em giống như với kẻ thù vậy đó!” Sự lạnh nhạt mà Kiều Phong từng dành cô như hiện rõ ràng ngay trước mắt, giống như mới xảy ra ngày hôm qua vậy.
“Xin lỗi em, trước đây là do anh không hiểu rõ trái tim mình, anh hứa từ nay về sau sẽ không để xảy ra chuyện như thế nữa.” Kiều Phong hứa chắc như đinh đóng cột.
Tiêu Mộc Diên thật sự cảm thấy rất ngọt ngào, cô cảm thấy Thịnh Trình Việt biết nói những lời đường mật trước đây đã trở lại rồi, tuy rằng hiện tại anh vẫn không hề nhớ những chuyện trong quá khứ.
“Chuyện đó, có phải những chuyện trước đây anh đều không nhớ gì nữa đúng không?” Tiêu Mộc Diên cẩn thận từng li từng tí hỏi dò.
Không ngờ Kiều Phong vừa nghe thấy cô nói thế thì tối sầm mặt lại: “Sao, em lại nhớ đến người đàn ông đó rồi à, chắc không phải em coi anh là thế thân của anh ta cho nên mới nói thích anh, mới đồng ý ở bên anh đấy chứ?”
Nhìn dáng vẻ ghen tuông của Kiều Phong, Tiêu Mộc Diên chỉ đành vội vàng phủ nhận: “Đâu có, sao em có thể làm thế được chứ? Cho dù có xảy ra chuyện gì thì trái tim em cũng chỉ có một mình anh mà thôi.” Bởi vì cô vẫn luôn tin rằng, Thịnh Trình Việt và Kiều Phong là cùng một người.
“Nếu đã như thế thì từ nay về sau em không được nhắc đến chuyện liên quan đến cái tên Thịnh Trình Việt kia ở trước mặt anh nữa.” Lần này Kiều Phong nói với ngữ khí cảnh cáo.
Tiêu Mộc Diên cũng chỉ đành gật đầu, cái người này còn ghen với cả chính mình được thì cô còn có thể nói gì được nữa đây?
“Nhưng mà lúc này chúng ta cũng không cần thiết phải đi chăm sóc Tiểu Đào nữa sao, dù sao thì tình hình bên chỗ cô ấy thật sự không được ổn định lắm.” Lúc này Tiêu Mộc Diên chỉ có thể nhắc đến đề tài này nữa thôi.
Kiều Phong gật đầu bày tỏ sự đồng tình với cách nói của cô. Bọn họ không biết câu chuyện bọn họ đang nói đã bị Tiểu Đào ở đằng sau nghe hết cả rồi.
Hai người họ dám nói chuyện yêu đương ở giữa ban ngày ban mặt thế này, hai người bọn họ thật sự đã ở bên nhau rồi sao, tại sao lại xảy ra chuyện này được chứ, Tiểu Đào cảm thấy mình sắp ngất ra đây rồi. Nếu không phải cô bất chợt vui vẻ muốn đích thân ra ngoài tìm người thì e rằng đã không thể nào nghe được câu chuyện này rồi.
Không ngờ, tuy biết hai người bọn họ đã có gì đó với nhau, nhưng giờ chính mắt nhìn thấy cảnh tượng này, Tiểu Đào thật sự cảm nhận được một loại khó chịu không nói thành lời, thậm chí còn cảm thấy trái tim mình đang vỡ ra từng chút một.
Kiều Phong, anh làm thế này có xứng với em không?