Nhưng mà hai người mới nghiêm chỉnh lại chút, Tiêu Mộc Diên cũng trở nên hơi xấu hổ. Bởi vì cô phải đối mặt với Tiểu Đào và viện trưởng làm cô luôn có cảm giác tội lỗi không thể diễn tả được.
Tiểu Đào nằm ở trên giường bệnh chậm rãi mở to mắt. Nhưng vừa nhìn đến Kiều Phong và Tiêu Mộc Diên liền cố ý xoay mặt qua một bên không nói lời nào.
"Tiểu Đào, con cảm giác thế nào?" Viện trưởng lập tức bắt đầu quan tâm hỏi thăm.
Tiểu Đào dứt khoát không nói, bây giờ cô giống như một khúc gỗ.
"Con gái, đừng làm mẹ sợ nha. Con sẽ không vì kích động quá mức, bây giờ đã biến thành câm đấy chứ." Viện trưởng lại lu loa ở bên cạnh.
"Không nên nói lung tung." Kiều Phong vội vàng cắt đứt lời của bà.
Kỳ thật viện trưởng chỉ cố ý nói như vậy là vì khiến cho lòng Tiêu Mộc Diên áy náy mà thôi.
"Kỳ thật em cũng không hiểu. Vì sao em biến thành bộ dạng bây giờ, rốt cuộc là em làm không tốt chỗ nào, tại sao anh phải ở cùng những người phụ nữ khác, không để ý tới em?" Tiểu Đào nước mắt doanh tròng nhìn Kiều Phong đau khổ cầu khẩn.
"Đây hết thảy cũng không phải lỗi của em, bây giờ em không cần phải nghĩ nhiều như vậy, quan trọng hơn là giữ gìn sức khỏe cho tốt." Bây giờ Kiều Phong chỉ có thể nói như vậy.
Nhưng mà Tiểu Đào vẫn nhịn không được nói tiếp: "Có phải là sau khi sức khỏe của em tốt rồi thì anh sẽ rời khỏi em. Em rất sợ hãi sẽ có một ngày như vậy.
Vì vậy Tiểu Đào tuyệt vọng cầm lấy tay Kiều Phong, mở miệng nói qua.
Nhưng mà Kiều Phong không có cự tuyệt, chỉ nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve cô nói: "Em yên tâm."
"Em không thích nghe những lời như vậy, em muốn nghe được là anh vĩnh viễn cũng sẽ không rời khỏi em, anh nói với em có phải anh vĩnh viễn cũng sẽ không rời xa em hay không."
"Bây giờ em không cần phải kích động như vậy. Có chuyện gì anh đều sẽ giúp em giải quyết." Kiều Phong đúng là vẫn còn lựa chọn trốn tránh.
"Rốt cuộc anh có chuyện gì muốn lén gạt em, chẳng lẽ anh thật sự muốn cùng người phụ nữ này xa chạy cao bay sao? Vừa rồi lời của các người nói em đã nghe được toàn bộ rồi, nếu như không phải tự em nghe được, em thật sự sẽ không thể nào tin được. Chuyện này thật sự làm cho em quá đau lòng, em nằm mơ cũng thật không ngờ lại phát sinh chuyện như vậy."
Tiểu Đào vừa khóc vừa liều mạng lấy tay vỗ bắp đùi của mình.
"Cô trước không nên kích động, chuyện này cũng không phải như trong tưởng tượng của cô." Tiêu Mộc Diên nói qua.
"Tôi và Phong nói chuyện mắc mớ gì tới cô, cô câm miệng cho tôi!" Tiểu Đào hoàn toàn làm càn với Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên thật không có cách nào để tưởng tượng tất cả những điều này, rốt cuộc nên làm thế nào cho phải đây?
Kiều Phong cho Tiêu Mộc Diên một ánh mắt ra hiệu, tỏ vẻ bảo cô đi ra ngoài trước, cô tự nhiên cũng hiểu ý của anh, liền đi ra ngoài, cô biết rõ cho dù trời sập xuống, người đàn ông này cũng sẽ giúp cô gánh vác, bởi vì cô đã thừa nhận chính mình.
Đây có lẽ là cái nhìn chắc chắn, đúng là anh ấy.
Trong lòng Tiêu Mộc Diên cũng cảm giác được vô cùng an tâm. Cô vẫn một mực tự thuyết phục mình.
"Có phải anh cũng thật sự cùng cô ta xa chạy cao bay rồi hả?" Tiểu Đào vẫn chưa từ bỏ ý định dò hỏi, bộ dáng cô bây giờ rất chán nản, thoạt nhìn thật sự làm cho người ta rất đau lòng.
Kiều Phong lựa chọn trầm mặc.
"Em chỉ nói là anh muốn đi thì đi đi, em không trở thành vướng bận của anh. Em nghĩ nhiều như vậy, nghỉ ngơi thật tốt một chút đi."
Bây giờ Kiều Phong thật sự rất lo lắng Tiểu Đào sẽ nghĩ quẩn trong lòng, bởi vì tình huống bây giờ của cô thật sự là không thể lạc quan rồi. Gần đây trên người của cô phát sinh quá nhiều việc, quả thực đáp ứng không xuể.
"Có phải anh lại lo lắng em sẽ nghĩ quẩn trong lòng hay không, em cho anh biết em không đến nỗi không có cốt khí như vậy, em không phải là không có đàn ông sẽ chết, em mới không cần đồ của người khác. Anh đi đi, dù sao em không muốn rời xa anh. Bây giờ em cũng không muốn nhìn thấy anh. Bây giờ mỗi khi em nhớ tới hình ảnh anh cùng cô gái kia cùng một chỗ, em liền ước gì lột của anh một lớp da."
Kiều Phong không nghĩ tới từ trong miệng Tiểu Đào lại nói ra lời như vậy, anh thật sự vạn phần khiếp sợ.
"Làm sao em lại biến thành bộ dạng bây giờ?" Ngoài sự ngạc nhiên, nó còn đau khổ và bất lực hơn.
"Bây giờ em biến thành thế này, còn không phải đều do anh ban tặng. Anh thật sự quá kinh khủng, vì sao còn muốn cùng người khác dây dưa không rõ, rõ ràng là anh yêu em." Một giây sau, Tiểu Đào lại bắt đầu khóc sướt mướt, trong khi nói những lời này.
Kiều Phong thật sự làm cô đau khổ quá nhiều.
"Thực xin lỗi, đây hết thảy đều là lỗi của anh."
"Tại sao anh muốn nói xin lỗi với em. Căn bản hết thảy chuyện này không liên quan đến anh, đều là vì người phụ nữ kia, nếu như từ đầu tới cuối người phụ nữ kia không có xuất hiện, có lẽ bây giờ sẽ không như thế này." Cho nên ngay lúc này, cô hi vọng người phụ nữ kia có thể từ nay về sau biến mất, chỉ có điều đâu có biện pháp nào đâu? Câu nói đằng sau Tiểu Đào không có nói ra, anh chỉ nghĩ ở trong lòng.
"Em yên tâm, từ nay về sau anh sẽ chăm sóc em thật tốt." Cho đến khi em hoàn toàn biến trở về bộ dạng trước kia, Tiểu Đào vui vẻ vô ưu vô lự.
"Anh đi nhanh đi, nói tới sự chăm sóc của anh, em không muốn nhìn thấy anh."
Rất nhanh Kiều Phong bị đuổi ra một lần nữa, sau khi đi về, viện trưởng bất đắc dĩ lắc đầu: "Hãy để tôi làm điều đó."
"Bây giờ con đang làm gì đó?" Lúc viện trưởng xác định Kiều Phong không có ở ngoài cửa lại dùng lời khiển trách nói với Tiểu Đào.
"Bà chưa có nghe được hai người bọn họ nói chuyện ngọt ngào đến cỡ nào nha, hai người bọn họ là thật lòng yêu nhau, tôi mới là kẻ thứ ba, tôi không muốn dính líu đến tình cảm giữa bọn họ nữa. Tôi mệt mỏi quá rồi." Trước đây Tiểu Đào chưa từng cảm thấy hóa ra còn sống là một chuyện mệt mỏi như vậy.
"Con làm sao có thể nói ra lời như vậy, trước đây không phải mẹ đã nói với con rồi sao, những..." Viện trưởng muốn tiếp tục tận tình khuyên bảo, Nhưng mà Tiểu Đào không muốn để ý tới những chuyện này nữa rồi.
"Tôi không muốn dùng những âm mưu quỷ kế kia, nếu như như vậy mới có thể có được anh ấy, tôi tình nguyện từ bỏ." Tiểu Đào tuyệt vọng nhìn về phía trước.
"Con ngàn vạn lần đừng tưởng rằng Kiều Phong thật sự yêu mến người phụ nữ kia, con và Kiều Phong ở cùng một chỗ đã lâu, mới đúng là tình cảm thật của Kiều Phong, cậu ấy chẳng qua là cảm giác người phụ nữ kia mới lạ mà thôi, rất nhanh cậu ấy sẽ phát hiện con mới là chân ái của cậu ấy, cho nên bây giờ không thể cam chịu biết không?"
Nhưng Tiểu Đào lại không muốn nghe tiếp nữa: "Bà không nên ở chỗ này lừa mình dối người nữa, tôi không muốn nghe mẹ nói những điều bậy bạ này một lần nữa. Điều đó không phải là những gì bà nghĩ, anh ấy không phải là của tôi, cả đời này của anh ấy cũng sẽ không phải là của tôi, bây giờ anh ấy ưa thích người phụ nữ kia. Nếu như không phải bởi vì chính tai tôi nghe thấy, tôi cũng không có cách nào tin tưởng hóa ra là anh ta yêu cô gái kia như vậy. Bây giờ tôi mới là người làm thương tổn tình cảm của bọn họ."